Vợ Nhỏ Nhút Nhát Chồng À! Anh Đừng Qua Đây
Tống Tư Duệ cởi bỏ dây lưng, lộ ra cơ thể rắn chắc như pho tượng Hắn cầm lấy thứ đang sưng to, mặc bảo hộ chọc chọc vào giữa 2 chân cô gái.
Cố Giai Lệ cố gắng trấn an Cô nghĩ chỉ cần giả vờ ngủ, hắn sẽ buông tha.
Nhưng lại không biết gã đàn ông này sớm đã nhìn thấu kế hoạch của cô.
Hắn từ phía sau thâm nhập, bao nhiêu ngọt ngào của cô gái đều tham lam chiếm dụng Cho đến khi phóng thích chính mình.
Cố Giai Lệ nằm xụi lơ, cô vẫn không dám phát ra tiếng động Tống Tư Duệ ôm cô vào lòng, phì cười Thật là kiên trì, đến lúc này vẫn cứ diễn.
Buổi sáng, trừ những lúc có việc phải đến công ty, phần lớn hắn đều ở nhà Dạo gần đây, những người trong nhà nhìn thấy hắn đối xử tốt với cô, cảm thấy vui lắm.
Họ mừng vì cô cuối cùng cũng khổ tận cam lai Khi Châu Vỹ gọi điện về, họ kể tất cả.
Từ việc cùng nhau dùng bữa, đến đi dạo mát mỗi chiều Nhìn thấy mẹ chồng vui vẻ cười tươi, có bao nhiêu uất ức cô cũng đành giấu nhẹm.
Sợ mẹ sẽ rầu rĩ.
Mọi người chỉ thấy được mỗi buổi sáng, nhưng đâu biết mỗi đêm hắn luôn đòi hỏi Từ hôm cô giả vờ ngủ, chẳng đêm nào hắn buông tha cho cô.
Khi cô thức vì bất an, hắn lao đến như một cơn bão.
Cuồng bạo hôn lên đôi môi phấn nộn, khiến nó sưng lên.
Bàn tay siết lấy eo hòng không để cô có cơ hội trốn thoát, tay còn lại đặt ở trên cặp mông nhào nặng thô bạo.
Lưỡi dài cạy khớp hàm rồi luồng vào quấn quít không buông.
Cố Giai Lệ còn nhớ, hắn chẳng liên kỵ gì.
Đặt cô lên thành cửa sổ, đôi chân thon bị hắn tách sang 2 bên dễ dàng Cách lớp quần, nơi đen đúa gớm ghiếc kia được giải phóng rồi ma sát vào khu vực yếu ớt của thiếu nữ.
” Ư … đừng …”.
Ánh mắt của hắn dường như chẳng còn chút tỉnh táo nào, đục ngầu đáng sợ Tống Tư Duệ vén chiếc quần của cô sang một bên rồi đẩy vào, cứ thể đến khi thoả mãn..
Khi cô giả vờ ngủ hoặc vì mệt mà thiếp đi.
Hắn nhẹ nhàng chui vào trong chăn.
Thật là ngốc.
Môi hôn khắp nơi, tay sờ soạng Cô sợ hãi định chạy trốn, hắn siết lấy mãnh liệt dày vò đôi môi kia xem như cảnh cáo hành động không an phận, rồi tiến vào.
Chuỗi ngày tiếp theo đó, cô thật sự không muốn nhớ lại chút nào.
Hôm nay vì bị ác mộng đeo bám cả đêm mà cô thức dậy rất sớm Cơ thể chẳng có mảnh vải nào, cả người ê ẩm chỉ quấn một lớp chăn Cố Giai Lệ cố gắng ngồi dậy liền phát hiện ra hắn vẫn còn nằm bên cạnh.
Cô đưa tay chống lên trán, lắc lắc vài cái.
Đầu đau như muốn nổ tung, cảnh vật xung quanh xiêu vẹo như sắp tận thế Cảm giác này đã lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được Cố Giai Lệ nhận thấy được cả cơ thể ớn lạnh và nặng nề đến khó chịu Môi lưỡi đắng chát, dù đói nhưng lại chẳng muốn ăn bất cứ thứ gì.
Cô muốn đi vào phòng tắm, nhưng lại chẳng nhấc nổi chân.
Cố gắng đứng lên bám vào tường Đôi chân nhỏ nhắn run rẩy không thể đứng vững, như đứa trẻ nhỏ vừa mới tập đi.
Chưa bao giờ thấy khoảng cách giữa giường ngủ và phòng tắm lại xa như thế.
Cố Giai Lệ cắn răng, nén cơn ê ẩm mà ngồi vào bồn tắm Cơ thể không khoẻ cho nên cô không dám ngâm mình quá lâu, chỉ trong chốc lát đã đứng lên đi ra ngoài.
Người đàn ông lúc này chẳng thấy đâu, có vẻ đã đi mất Cô thay bộ quần áo sạch sẽ rồi gắng gượng xuống lầu.
Dung Dung đứng từ xa đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Đến gần áp tay lên trán liền nhận ra thân nhiệt cô nóng như lửa Cô ấy lo lắng nói ” Thiếu phu nhân, người bị sốt rồi sao còn cố xuống đây làm gì?”.
” Không sao”.
” Phải nghỉ ngơi cho khoẻ.
Ai đó hãy gọi bác sĩ giúp tôi đi” – Dung Dung đỡ lấy cô dìu đến căn phòng gần nhất.
Cố Giai Lệ nằm trên giường, cái khăn lạnh được chườm lên đầu khiến cô thoải mái ít nhiều Cả cơ thể như hàng ngàn con côn trùng bò lúc nhúc, không làm gì cũng cảm thấy đau rát đến kỳ lạ.
Cô mở đôi mắt, nhìn những người xung quanh đang lo lắng cho mình.
Trong lòng nghẹn lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...