"Con mẹ mày, đẻ con trai cũng đẻ không xong, mua mày về có ích gì đây hả?"
Bạch Tử Hân ôm đầu nằm cuộn tròn dưới đất, mặc cho người đàn ông liên tục tay đấm chân đá vào người mình.
Cô ta bây giờ khắp cơ thể phủ đầy vết sẹo, người không ra người, ma không ra ma.
Chỉ trách năm đó cô ta bày ra thái độ kiêu ngạo đối với đám dân làng, làm cho bọn họ sinh lòng chán ghét, bán cô ta cho lão già thối này.
Không có ngày nào là cô ta không bị ăn đòn, trước kia, chỉ khi lão ta uống rượu say mới đánh cô ta.
Còn bây giờ, ngay cả khi tỉnh táo, chỉ cần nhìn thấy hai đứa con gái là lão ta lại ra tay đánh cô ta thoi thóp.
Nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, thừa nhận những cú đấm, những lần giật tóc khiến da đầu cô ta tê dại của người đàn ông trung niên kia, ánh mắt cô ta loé lên tia oán hận.
Đợi đến khi người đàn ông rời đi, Bạch Tử Hân mới lồm cồm bò dậy, lên kế hoạch bỏ trốn.
Mười năm nay, cô ta vẫn luôn không ngừng bỏ trốn, chỉ là mỗi lần hành động đều bị lão già kia phát hiện ra.
Cô ta vẫn không từ bỏ ý định, mỗi lúc có cơ hội đều chạy trốn.
Lần này cũng vậy, sau khi lão già kia rời khỏi nơi này, cô ta liền thu dọn một chút đồ đạc, cầm theo một ít tiền rồi rón rén ra khỏi ngôi nhà khiến cô ta ám ảnh.
Trước khi đi, cô ta còn tiện chân đá bôm bốp vào thân thể hai đứa con gái của cô ta, nghiến răng mà nói:
"Tại sao chúng mày không phải là con trai? Nếu chúng mày là con trai, tao đâu có khổ như bây giờ?"
Hai đứa con gái nhìn cô ta, ánh mắt hoảng sợ, con gái lớn là Kì Mân Tuyết ôm chặt em gái trong lòng, cúi đầu sợ hãi.
Rất rõ ràng, đây không phải là lần đầu tiên Bạch Tử Hân đối xử với hai đứa trẻ như thế này!
Vốn dĩ cô ta còn muốn hành hạ hai chị em thêm một chút nữa, nhưng sợ làm lỡ thời gian, đành nhanh chân rời khỏi nơi này.
Cô ta cứ chạy, chạy mãi, chạy đến khi nhìn thấy một hình ảnh khó tin mới dừng lại.
Đập vào mắt cô ta là cảnh tượng Cố Đình Bắc đang gặt lúa, bên cạnh là một cô gái khá quen mắt, hình như là tình nhân đi cùng Cố Đình Bắc khi còn ở trên núi.
Cô ta không thể tin được, Cố Đình Bắc luôn cao quý lại làm những công việc lao động chân tay này.
Có lẽ là nhớ đến tình cảm khi còn nhỏ, cũng có lẽ là không cam lòng khi người đàn ông từng là của cô ta, bây giờ lại dùng ánh mắt dịu dàng để nhìn người con gái khác, cô ta bước đến trước mặt Cố Đình Bắc, dùng lại chiêu trò năm đó để câu dẫn hắn:
"Đình Bắc ca ca... em không ngờ... em dùng 10 năm để đợi anh đến cứu em khỏi địa ngục kia, anh lại ở đây âu yếm người phụ nữ khác!"
Nếu là năm đó, nhìn thấy ánh mắt uỷ khuất của Bạch Tử Hân, Cố Đình Bắc nhất định sẽ mềm lòng mà đến dỗ dành cô ta.
Chỉ tiếc, Cố Đình Bắc bây giờ đã không còn là gã đàn ông mù quáng lại ngu xuẩn của ngày xưa.
Hắn vẫn chưa quên cảnh tượng Bạch Tử Hân đẩy hẳn xuống vách núi sâu thẳm.
Huống hồ trong trái tim hắn bây giờ, ngoài La Tiểu Tuyết ra, không thể chứa được người nào khác.
Hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Bạch Tử Hân, khiến cô ta hơi bất an, còn chưa lấy lại dũng khí để tiếp tục diễn thì đã bị một giọng nói làm cho khiếp vía:
"Con mẹ nó, Bạch Tử Hân, mày lại dám bỏ trốn à? Này thì trốn này, tao cho mày đi chưa?"
Toi bà nó rồi, Kì Địch - chồng của Bạch Tử Hân mang theo vẻ mặt tức giận chạy đến, nắm đấm rơi trên lưng cô ta, vừa đánh vừa mắng:
"Con điếm này, mày bỏ trốn thì thôi đi, còn dám câu dẫn, liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác hả? Mày coi ông đây là người chết à?"
Bạch Tử Hân nằm cuộn người dưới đất, đau đớn truyền đến khắp cơ thể, cô ta dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Cố Đình Bắc, hy vọng hắn cứu mình lần này.
Không ngờ Cố Đình Bắc lại cúi đầu xuống, tiếp tục gặt lúa, hoàn toàn không đem cô ta đặt vào mắt.
Cùng là phụ nữ, nhìn Bạch Tử Hân bị đánh đến mức đó, La Tiểu Tuyết hơi không đành lòng, nhưng cũng không ngăn cản.
Cô không ngốc, Bạch Tử Hân này không phải là người đơn giản, trước kia đẩy chồng cô xuống vực, lúc nãy lại muốn câu dẫn chồng cô, cô lại không phải là thánh mẫu, làm gì có chuyện ra mặt cứu cô ta?
Bạch Tử Hân hoàn toàn tuyệt vọng, theo những nắm đấm kia rơi xuống, ý thức cô ta cũng dần dần mất đi, đôi mắt chậm rãi khép lại.
Người đàn ông đang đánh đấm cô ta chợt cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng dừng tay lại, ngón tay run rẩy thăm dò hơi thở của cô ta, sau đó sắc mặt hắn trắng bệch.
Chết... chết rồi!
Hắn đánh chết Bạch Tử Hân rồi!
Hắn hoảng loạng, vội vàng ôm lấy cái xác của Bạch Tử Hân trở về, cấp tốc tiến hành chôn cất, vừa chôn vừa lẩm bẩm:
"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, cô chết rồi thì đi luôn đi, đừng quay về báo thù tôi!"
Ngay trong đêm hôm đó, hắn mang theo hai đứa con gái cùng tất cả tài sản, bỏ chạy lên thành phố.
5 năm sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...