Sau khi sống sót từ trên núi trở về, việc đầu tiên mà Diệp Tuệ làm là chèn ép Bạch gia và Diệp gia.
Cô thậm chí còn không cần dựa vào Tống gia, dùng thế lực của riêng mình, đem hai nhà họ Bạch và Diệp lăn lộn đến mức khiến bọn họ ngạt thở.
Những cuộc gọi mà Bạch Sầm - cha của Bạch Tử Hân, cùng với Diệp Kiến Nhân nhận được gần đây là:
"Bạch tổng, miếng đất ở phía Bắc đấu giá thất bại rồi!"
"Diệp tổng, đối phương đột nhiên muốn huỷ hợp đồng, dù cho chúng ta đập vào bao nhiêu tiền họ cũng không đồng ý!"
"Bạch tổng, sản phẩm của công ty chúng ta bị báo cáo là không an toàn, có chứa chất độc hại!"
"Diệp tổng, cổ phiếu rớt giá mạnh!"
Dưới sự chèn ép của cô, Bạch gia và Diệp gia nhanh chóng suy tàn.
Tuy chưa đến mức phá sản nhưng cũng gần như là vậy, cùng lắm thì chống cự được thêm một tháng nữa thôi.
Diệp Tuệ xem báo cáo của cấp dưới, nhàn nhạt nói:
"Dừng lại được rồi, để bọn họ giãy dụa thêm một thời gian nữa đi, dù sao cũng không còn cơ hội nữa đâu.
"
"Vâng, bà chủ!"
Nói xong, cấp dưới rời đi, để lại Diệp Tuệ ngồi vuốt cằm, cười khẩy.
Cố Trì nói đúng, là vì cô còn quá nhân từ nên mới liên tục gặp nạn.
Lần này may mắn thoát chết, lần sau có lẽ không may mắn như vậy nữa!
Thay vì nơm nớp lo sợ, chi bằng diệt trừ một lần luôn đi!
Cảm giác trả thù thật sự rất thống khoái.
Có điều, vẫn còn một người khiến cô e ngại.
Tống Khinh Dao suốt hai năm nay chưa từng xuất hiện trước mặt cô, cũng không biết là đang ấp ủ kế hoạch gì.
Ngày nào còn chưa diệt trừ được cô ta, cô vẫn không yên tâm được!
Chỉ tiếc, cô đã dùng hết khả năng của mình để điều tra tung tích của Tống Khinh Dao, kết quả vẫn khiến cô thất vọng.
Không tìm được!
Cô từng nghĩ đến việc dùng thế lực của Tống gia để điều tra, nhưng nếu muốn làm việc này thì phải có sự đồng ý của mẹ ruột cô - Dương Hạ Châu.
Bà quanh năm bận tối mặt tối mày, hai mẹ con từ khi nhận nhau cũng chỉ ăn chung với nhau vài bữa cơm, còn lại rất ít khi tiếp xúc
Diệp Tuệ hít sâu một hơi, vì an nguy của cô và Cố Trì, thử một lần vậy!
Cô bấm gọi số máy của Dương Hạ Châu, khoảng hai hồi chuông, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ:
"Sao bây giờ con mới gọi đến?"
"Con! con! "
Từ câu đầu tiên đã thành công khiến Diệp Tuệ ấp a ấp úng.
Dù cô có mạnh mẽ tới đâu vẫn không thể không run rẩy trước người phụ nữ này.
Dương Hạ Châu ở bên kia điện thoại, thấy cô lắp bắp, bà cũng không tiếp tục làm khó cô nữa, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
"Con gọi ta có việc gì không?"
Diệp Tuệ sợ bà tắt máy, không dám chậm trễ, vội vàng đem sự tình nói hết một lượt:
"Con muốn mẹ giúp con điều tra tung tích của Tống Khinh Dao?"
"Con! con không có!" Diệp Tuệ cố gắng biện minh.
Dương Hạ Châu khe khẽ thở dài, giọng nói mệt mỏi truyền vào tai cô:
"Tuệ Tuệ, từ khoảnh khắc chúng ta nhận lại nhau, con đã trở thành thành viên của Tống gia, tại sao vẫn giữ thái độ xa cách như thế?"
"Con! thái độ của con vẫn rất bình thường, là mẹ nghĩ nhiều thôi.
" Diệp Tuệ gấp gáp giải thích
Dương Hạ Châu lắc đầu, nhìn vào khoảng không xa xôi, đôi mắt không có tiêu cự.
Một lúc sau, bà chậm rãi lên tiếng:
"Tuệ Tuệ, ta vốn dĩ không muốn khiến con lo lắng, nhưng nếu ta không nói sự thật, có lẽ con sẽ không trưởng thành được!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...