Diệp Tuệ đang phơi quần áo, mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh nắng chói chang khiến mắt cô hơi mỏi, thỉnh thoảng khẽ nheo lại.
Một cô bé trạc tuổi 15 lạch bạch chạy đến, đứng cạnh người cô, nở nụ cười tươi rói.
Cô bé nói:
"Chị Tiểu Tuệ, em kể cho chị nghe, cha em vừa nhặt về một minh tinh nổi tiếng, tên là Diệp Tú Nhi.
Khuôn mặt cô ta không hề xinh đẹp như trên tivi, ngược lại rất dữ tợn, trên mặt đầy vết thương, trông xấu chết đi được.
" Giọng nói chứa đầy bất mãn cùng thất vọng.
Diệp Tuệ nghe đến cái tên Diệp Tú Nhi, biểu cảm thoáng sững sốt, sau đó điềm nhiên như không có gì, tiếp tục tán gẫu với cô bé.
Nói đến cũng là duyên phận, hai ngày trước, lúc cô đang đi hái khoai, đột nhiên thấy một cô bé rơi xuống sông, bất lực giãy dụa khỏi dòng nước.
Cô không chút do dự nhảy xuống cứu cô bé, lúc đưa được người lên bờ, thân thể cô cũng bị dòng nước làm cho mệt nhừ, cả người như nhũn ra, hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại thì thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường ở một ngôi nhà xa lạ, cô cảnh giác nhìn xung quanh, không ngờ lại nhìn thấy bé gái mà cô vừa cứu không lâu, cùng với một người đàn ông trạc tuổi bốn mươi.
Bé gái thấy cô tỉnh lại thì mừng rỡ, chạy đến bên cạnh cô, cất lên giọng nói phúng phính của trẻ con:
"Chị, nhờ em mà chị tránh được một kiếp đấy! Chị không biết đâu, ở nơi chúng em sinh sống, phụ nữ rất ít, thế nên mỗi khi có người rơi từ trên đỉnh núi xuống, nếu may mắn sống sót, chỉ cần là nữ đều bị! đều bị băng cướp của cha em bắt về để kiếm tiền!"
"Vì chị cứu em nên em đã cầu xin cha giúp chị, nhờ vậy mà chị không bị bắt đi phục vụ lũ đàn ông đó!"
Lúc đó cô nghe xong, thân thể không nhịn được run lên.
Con mẹ nó, suýt chút nữa là toi mạng rồi!
Cô vội vàng cảm ơn cô bé, một mạch chạy về.
Sau hôm đó, cô bé thường xuyên đến chỗ cô chơi, kể cho cô nghe về những gì xảy ra xung quanh cô bé.
Tựa như hôm nay, lúc Diệp Tú Nhi vừa tỉnh, cô bé vội vàng chạy đến mách với cô.
Thoáng cái trời đã trở chiều, lúc cô bé đang chuẩn vị về nhà, một loạt tiếng động lớn đột nhiên vang lên, thành công khiến cô bé dừng chân, ngước nhìn lên nơi phát ra âm thanh.
Trên bầu trời rộng lớn, một chiếc trực thăng màu đen đang hạ cánh, chuẩn bị đáp xuống khoảng trống lớn gần đó.
Đam Mỹ H Văn
Đợi đến khi chiếc trực thăng dừng lại trên mặt đất, cánh cửa từ từ được mở ra, một đôi chân dài bước xuống, khuôn mặt điển trai của người đàn ông cũng dần dần lộ ra.
Là Cố Trì!
Theo sau Cố Trì còn có Tống Vũ.
Cố Trì chạy đến trước mặt cô, nhìn vào đôi mắt cô, sau đó ôm chặt lấy thân thể người con gái, một khắc cũng không muốn buông ra.
Nước mắt Diệp Tuệ chực rơi, cô cứ tưởng phải đợi một tuần anh mới đến, không ngờ còn chưa đến bốn ngày mà anh đã xuất hiện.
Cố Trì ôm cô một lúc lâu, sau đó mang theo vẻ mặt không tình nguyện mà buông cô ra, kiểm tra toàn thân trên dưới cô một lượt, sau khi xác định cô không có thương tích gì lớn mới thoáng yên tâm, hỏi cô:
"Cùng anh trở về nhé?"
Diệp Tuệ gật đầu, trước khi rời đi, cô dẫn anh vào nhà của người phụ nữ, cúi đầu 45 độ cảm ơn bà ấy.
Người phụ nữ không nói gì, phất phất tay, ra hiệu cô có thể rời đi.
Mặc cho Cố Trì tặng bao nhiêu là quà, bà vẫn không chịu nhận, cuối cùng, anh không còn cách nào, chỉ đành để lại một tấm danh thiếp cùng một câu:
"Sau này nếu cần thì bác cứ gọi theo số điện thoại trên tấm danh thiếp, cháu nhất định sẽ hết mình giúp đỡ.
"
Sau đó, anh dẫn theo Diệp Tuệ rời đi, trước khi bước lên trực thăng, đột nhiên cô bé kia hét to với Diệp Tuệ:
"Chị Tiểu Tuệ, em muốn cùng chị lên thành phố học tập!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...