Diệp Tú Nhi tỉnh lại từ cơn choáng váng, đập vào mắt cô ta là cảnh tượng hơn mười người đàn ông nhìn cô ta bằng đôi mắt dâm tà.
Cô ta hoảng hốt, ánh mắt cảnh giác nhìn đám đàn ông.
Một người đàn ông trong đó thấy cô ta tỉnh lại thì lên tiếng:
"Chết đói, hoặc phục vụ bọn tao, chọn đi!"
Câu nói đơn giản, ngắn gọn nhưng làm cho bên tai Diệp Tú Nhi ong ong.
Nghĩ gì vậy? Bắt cô ta phục vụ đám đàn ông ghê tởm này? Cô ta thà chết đói còn hơn.
Diệp Tú Nhi ánh mắt quật cường nhìn bọn họ, cầm đồ đạc xung quanh ném lung tung, vừa ném vừa gào thét:
"Cút, cút, cút hết cho tôi! Một lũ đê tiện!"
Đám đàn ông thấy cô ta như vậy, cũng không ép buộc nữa, đồng loạt quay lưng rời đi.
Trong lòng bọn họ nghĩ: Để xem con ả kiêu ngạo này nhịn đói được bao lâu.
!
Ba ngày sau.
Diệp Tú Nhi suốt ba ngày không có gì trong bụng, đôi mắt đã sớm không nhìn rõ mọi vật, hai tai ù ù, khuôn mặt đầy vết thương ngang dọc, nằm co rúm trên giường, cả người thoi thóp.
Lúc cô ta cảm thấy như sắp chết đến nơi, một gã đàn ông tiến vào, theo sau là một bé gái tầm 15 tuổi.
Gã ta bước đến trước giường, từ trên cao nhìn xuống Diệp Tú Nhi, mở miệng nói:
"Thay đổi ý định chưa? Nếu đồng ý phục vụ đàn ông trong thôn thật tốt, tụi tao sẽ cho mày ăn, nhất định sẽ không bạc đãi mày!"
Diệp Tú Nhi lúc này sớm đã đem kiêu ngạo vứt ra sau đầu, nước mắt lã chã lăn qua vết thương trên má, làm cho khuôn mặt cô ta trông càng dữ tợn hơn, cảm giác đau rát khiến cô ta thanh tỉnh, không màng tất cả, cô ta khóc lóc cầu xin người đàn ông:
"Cho tôi ăn đi, làm ơn! Phục vụ bao nhiêu người cũng được, cho tôi ăn, tôi nhất định sẽ ngoan!"
Gã đàn ông nghe thấy đáp án này, dường như không bất ngờ cho lắm.
Dù sao thì đây cũng là câu trả lời nằm trong dự đoán của hắn ta.
"Tiểu Nghiên, đi lấy cơm cho cô ta ăn đi!"
Cô bé được gọi là Tiểu Nghiên kia gật đầu, sau đó rời khỏi phòng.
Khoảng mười phút sau, Tiểu Nghiên trở về, trên tay cầm một nồi cơm, không có bát, cũng không có đũa, đặt ở giường của Diệp Tú Nhi.
Diệp Tú Nhi lúc này cơ hồ đã đói đến điên rồi, cô ta không màng hình tượng dịu dàng ngọt ngào gì nữa, cầm lấy nồi cơm, dùng tay bốc lấy bốc để, điên cuồng cho vào miệng.
Đợi đến lúc ăn no, cô ta mới bình tĩnh lại.
Ý thức được bản thân vừa đồng ý điều gì, sắc mặt cô ta trắng bệch, run rẩy nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.
Gã đàn ông biết cô ta lại định đổi ý, hắn cười khẩy, đi đến trước cái tủ đầu giường, từ trong ngắn kéo lấy ra một chiếc gương cũ kĩ, đưa cho Diệp Tú Nhi:
"Cô xem, bây giờ khuôn mặt cô bị huỷ hoại hoàn toàn rồi, bộ dạng của cô bây giờ người không ra người, ma không ra ma, cô không còn là ngôi sao xinh đẹp nổi tiếng trên tivi nữa! Chấp nhận sự thật đi, hoặc là chết đói, hoặc là phục vụ nhu cầu sinh lý cho đàn ông cả thôn, cả đời không lo cơm áo.
"
Diệp Tú Nhi nghe ông ta nói, đôi mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi, run rẩy cầm lấy chiếc gương, từ từ để chiếc gương đối diện với mặt mình.
"Aaaaaaaaaaa!" Cô ta quăng chiếc gương xuống, hét lên thất thanh.
Chiếc gương rơi xuống đất, tạo nên tiếng "choang" rõ ràng, trong nháy mắt vỡ thành nhiều mảnh.
Không thể nào! Người đàn bà xấu xí trong gương kia không thể nào là cô ta được!
Cô ta vốn dĩ xinh đẹp như thế, tại sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...