Trong nháy mắt, trái tim anh chết lặng, tuyệt vọng, đau khổ vô cùng.
Anh hét lên:
"Tuệ Tuệ!"
Tiếng gào thét đau đớn lại thê lương, làm cho lòng người day dứt.
Anh không chút do dự nhảy theo, may là có Tống Vũ kịp thời kéo anh lại.
Tống Vũ nhìn anh, ánh mắt giận dữ:
"Trì, cậu điên rồi sao? Cậu đi theo cô ấy, nhỡ đâu cô ấy còn sống, quay về không thấy cậu sẽ khổ sở nhường nào?"
Lúc này Cố Trì mới bình tĩnh lại.
Đúng vậy, còn chưa tìm thấy cô ấy, vậy có khả năng cô ấy vẫn còn sống!
Anh mang theo tia hy vọng nhỏ nhoi, quay trở về lều trại thu dọn đồ đạc, sau đó nói với tất cả mọi người:
"Xin lỗi vì đã làm lỡ cuộc vui của mọi người, tôi về trước để điều tra tung tích của Tuệ Tuệ!"
Nói xong, anh quay lưng bước đi, bóng lưng cô đơn lại tịch mịch.
Tống Vũ vội vàng xách balo, bước theo sau.
"Tôi đi cùng cậu.
"
!
Trong một hang động không biết tên nào đó.
Diệp Tuệ toàn thân rã rời, xương cốt như muốn nhũn ra, nằm thở dốc.
Bên cạnh cô là Diệp Tú Nhi đang hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt cô ta đầy máu, trông như quỷ từ địa ngục bò lên.
Nói đến cũng may, lúc đang rơi xuống, hai người mắc trên một cái cây, mặc dù ngay sau đó, cái cây yếu ớt chịu không nổi trọng lượng của cả hai, gãy ra, nhưng cũng nhờ vậy mà không đến mức thịt nát xương tan.
Lúc cô và Diệp Tú Nhi sắp chạm đất, bản năng cầu sinh làm cho cơ thể Diệp Tuệ trở nên nhanh nhạy, cô xoay người đè lên Diệp Tú Nhi, ý đồ dùng cô ta để làm đệm lót khi rơi xuống.
Khi vừa chạm đất, nhờ có Diệp Tú Nhi ở dưới, ngoại trừ toàn thân mềm nhũn, mệt mỏi vô lực, trên người cô cũng không có thương tích gì lớn, cùng lắm thì vài vết xước nhỏ ở hai cánh tay.
Nể tình cô ta làm đệm lót cho cô, Diệp Tuệ dùng hết sức kéo cô ta vào hang động gần đó, sau đó nằm vật xuống, đôi mắt nhắm chặt, mặc kệ mọi thứ, chìm sâu vào giấc ngủ.
!
Lúc này, ở một nơi khác
Cố Đình Bắc mắc kẹt trên cây đã được sáu tiếng, bụng đói cồn cào.
Nói đến cũng may, hắn bị Bạch Tử Hân đẩy từ trên núi xuống, tưởng chừng sẽ không giữ được mạng, không ngờ nửa đường lại bị kẹt trên một cái cây vững chắc.
Hơn nữa trên cái cây này, ngoài hắn ra còn có cả La Tiểu Tuyết và Bạch Tử Hân.
Quả thật là trùng hợp đến mức không thể tin được.
La Tiểu Tuyết hiện tại đang là tình nhân mới của hắn, hắn đối với cô gái này vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa một chút, không ngờ cô lại yêu hắn đến thế.
Nếu không phải nghe Bạch Tử Hân gào thét rằng, La Tiểu Tuyết sau khi biết được hắn bị rơi xuống vực sâu, liền điên cuồng đẩy Bạch Tử Hân xuống, sau đó gieo mình tự vẫn, có lẽ cả đời này hắn cũng không biết, có một người con gái si mê hắn đến vậy.
Nếu thích hắn như thế, vậy thì chơi đùa thêm một thời gian cũng không sao.
Hắn nhìn xuống không gian phía dưới, mờ mịt sương mù, không nhìn rõ trắng đen.
Nếu cứ tiếp tục nán lại trên cây như vậy, chỉ sợ không chết vì đói cũng chết vì khát.
Nhảy xuống dưới kia, ít nhất còn có được một cơ hội sống sót.
Hắn hít sâu một hơi, quay đầu hỏi La Tiểu Tuyết:
"Nhảy xuống cùng tôi không?"
La Tiểu Tuyết ngơ ngác gật đầu, sau đó hắn cầm lấy tay cô, cả hai cùng nhau nhảy xuống dưới.
Để lại Bạch Tử Hân ngồi trên cây gào thét như một kẻ điên.
Một lúc lâu sau, Bạch Tử Hân run run nhìn phía dưới, nhắm mắt nhảy xuống.
Tiếng hét chói tai của người phụ nữ vang vọng khắp nơi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...