Những người còn lại đứng ngây ngốc ở đó, trong lòng bọn họ cảm thấy hơi áy náy, nhưng lòng áy náy nhanh chóng bị cảm xúc giận dữ lấn át.
Lỗi cũng không phải là do bọn họ đúng không? Ai bảo Cố Trì ức hiếp Diệp Tú Nhi trước?
Bọn họ chỉ muốn thay Diệp Tú Nhi xả giận.
Sau khi nghĩ như vậy, đám người liền tự cho là đúng, trong lòng không còn khúc mắc gì nữa, lại nhốn nháo cùng nhau đi an ủi Diệp Tú Nhi.
Không ai để ý, ở một góc khuất, Bạch Tử Hân đứng ở nơi đó, khoé môi nhẹ cong, tạo nên một nụ cười quỷ dị.
Đúng vậy, là cô ta báo cho kẻ bắt cóc biết rằng, Diệp Tuệ sẽ cùng bọn họ đi leo núi, còn nói cho hắn biết thời cơ thích hợp để hành động.
2 năm trước, Diệp Tuệ dám tính kế cô ta, để cho cô ta trần truồng cùng Diệp Kiến Nhân làm ra hành động xấu hổ kia ở trước mặt mọi người.
Cuối cùng, hôm nay cô ta đã báo được thù.
Diệp Tuệ, để tao xem, hôm nay mày sẽ gặp những chuyện gì.
Sắc mặt Bạch Tử Hân âm trầm, trong mắt loé lên tia âm ngoan xảo quyệt, cất bước rời đi.
!
Lúc này, ở một căn nhà hoang trên núi.
Diệp Tuệ mơ màng mở mắt, trước mắt cô là một không gian kín, ngoài bốn bức tường và cánh cửa ra, cô không thấy gì nữa.
Cô nhìn xuống bản thân mình, chân tay bị trói chặt vào ghế, miệng bị băng keo dán lại, cũng may là toàn thân không có tổn thương gì.
Đột nhiên cánh cửa được mở ra, ánh sáng chiếu vào mắt cô làm cô không thích ứng kịp, khẽ híp mắt, lông mày hơi nhíu lại.
Người đàn ông từ cánh cửa bước vào, trên tay cầm một bát cháo, khuôn mặt mang theo tia dịu dàng.
Hắn bước đến trước mặt cô, mở băng keo ở miệng cô ra, ngón tay xoa nhẹ trên môi cô, đôi mắt hiện lên sự chiếm hữu.
Diệp Tuệ nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, cô nhất thời sững sốt, không tin vào mắt mình:
"Mộ!.
Mộ Thừa Phong?" Giọng cô chứa đầy nghi hoặc.
"Tiểu Tuệ, em còn nhớ anh sao?" Thanh âm của Mộ Thừa Phong vang lên, dịu dàng đến mức không thể tin được.
"Tiểu Tuệ, em biết không? Anh không chỉ là bác sĩ Mộ Thừa Phong của em, không chỉ là bạn của Cố Đình Bắc, anh còn là! cậu bé năm đó từng dẫn theo em đi nhặt ve chai kiếm sống, em còn nhớ không?"
Nghe anh ta nhắc lại chuyện xưa, Diệp Tuệ cũng không có ấn tượng gì.
Cũng phải, năm đó cô mới 4 tuổi, hiện tại đã 22 tuổi, qua 18 năm, ký ức cũng dần dần phai nhạt, cô thậm chí còn không nhớ rằng, từng có một cậu bé cùng cô đi nhặt ve chai.
Mộ Thừa Phong nhìn biểu cảm mơ hồ của cô, liền biết cô không có ấn tượng gì với ký ức năm đó, đôi mắt hắn trở nên đỏ rực, trong mắt chứa đầy tơ máu, biểu cảm trên khuôn mặt điển trai cũng từ dịu dàng chuyển thành giận dữ, hắn điên cuồng lay mạnh vai cô, hét lên:
"Tiểu Tuệ, sao em có thể quên anh được? Em đang giả vờ phải không? Nói cho anh biết đi, em đang giả vờ phải không?"
Sức lực của Mộ Thừa Phong rất lớn, vai cô bị hắn lay đến mức đau đớn, trong đầu vẫn mơ hồ, không nhớ lại được chút gì.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...