Anh vừa bước vào, lồng ngực đột nhiên đau nhói, anh cúi đầu nhìn xuống.
Là một viên đạn.
Máu tươi trào ra từ ngực anh, cơ thể anh chậm rãi đổ xuống, đôi mắt dần dần khép lại.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt mình.
Là Cố Đình Bắc.
Giọng nói của Cố Đình Bắc vang lên bên tai anh:
"Cố Trì, anh không ngờ phải không? Anh không ngờ có ngày anh sẽ rơi vào tay tôi phải không?"
"Cố Trì, chắc anh không ngờ rằng âm thanh của Tống Vũ mà anh nghe được qua điện thoại là do tôi dùng phần mềm chỉnh sửa giọng nói để lừa anh đến đây đấy, anh trai ngốc."
Cố Đình Bắc nhìn chằm chằm Cố Trì, hận ý trong mắt ngày càng nồng đậm, hắn tiếp tục nói:
"Cố Trì, thù giết mẹ năm đó, cuối cùng tôi cũng báo được rồi."
Nói xong, hắn cười điên cuồng, còn Cố Trì dần dần mất đi ý thức, lâm vào hôn mê.
Hơn 2000 người mà Cố Trì dẫn đến cũng bị mùi hương kì lạ trong căn nhà làm cho bất tỉnh.
Lúc Cố Đình Bắc đang định một nhát chém chết người anh trai mà hắn hận thấu xương này, đột nhiên cánh cổng bị đẩy ra, một đám người mặc đồ đen, đeo mặt nạ bước vào, dẫn đầu là Tống Vũ và...!vợ cũ của hắn - Diệp Tuệ.
Cố Đình Bắc không khỏi sửng sốt, hắn đã tính toán rất kĩ, cũng chắc chắn rằng Cố Trì sẽ không dẫn Diệp Tuệ đi theo.
Không ngờ...!Diệp Tuệ vậy mà tìm được đến đây, còn dẫn theo cả Tống Vũ.
Kì thật có một điều mà không ai biết, đó là lúc Cố Trì ôm cô thì cô đã gắn thiết bị định vị vào người anh.
Lúc đó cô bị anh đánh vào gáy, hơn nửa giờ sau cô mới có thể cử động được.
Lúc cơ thể đã trở về trạng thái bình thường, cô định chạy đi báo cảnh sát, trên đường đến đồn cảnh sát lại gặp được Tống Vũ.
Không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cô chạy đến trước mặt Tống Vũ, mở miệng nhờ vả anh ta:
"Chào anh! Anh là Tống Vũ phải không? Tôi là Diệp Tuệ, cô gái đi cùng Cố Trì ở bữa tiệc hôm trước.
Cố Trì hiện đang gặp nguy hiểm, anh...!anh có thể...!có thể giúp anh ấy được không?
Tống Vũ lúc đó đang trên đường đến tìm Cố Trì để báo cho anh biết về kết quả điều tra, giữa đường lại gặp được cô, cô còn mở miệng nhờ vả anh ta như thế này, anh ta đương nhiên không chút do dự mà đồng ý giúp đỡ.
Nhưng...!lúc đến nơi thì đã muộn.
Khoảnh khắc tiếng nổ súng vang lên, Diệp Tuệ vẫn luôn cố ép bản thân bình tĩnh đã không duy trì được nữa, cô tung cửa chạy vào.
Đập vào mắt cô là hình ảnh Cố Trì với nửa thân trên đều nhuốm máu, đôi mắt nhắm nghiền, nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo
Diệp Tuệ vội vàng lao đến bên người anh, cô quỳ sụp xuống, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Lúc Cố Đình Bắc còn đang thất thần, cô cướp lấy cây súng từ đàn em của Cố Đình Bắc, không chút do dự mà bắn vào ngực hắn.
Đôi mắt Cố Đình Bắc trợn tròn, không thể tin nổi mà nhìn người con gái trước mắt.
Rõ ràng...!trước đây cô ta yếu đuối như vậy, đêm đó cô ta bị hắn đuổi đi cũng không dám nói gì, giây phút này lại không hề do dự mà nổ súng.
Mạnh mẽ đến lạ thường!
Hắn trước giờ vẫn luôn khinh thường cô, hắn luôn nghĩ rằng cô có tình cảm với hắn, luôn nghĩ rằng cô đến bên Cố Trì là vì muốn thu hút sự chú ý của hắn.
Trong lòng hắn đã thầm chế giễu cô không biết bao nhiêu lần, lại không ngờ giờ đây cô tuyệt tình đến thế.
Cơ thể Cố Đình Bắc từ từ đổ xuống, ý thức dần dần tan rã, đôi mắt vẫn trợn tròn, khiến cho bộ dạng lúc này của hắn trông đáng sợ vô cùng.
Nhưng trên mặt Diệp Tuệ không có biểu tình gì cả, cô đỡ lấy Cố Trì, ôm anh vào lòng, nhìn người của Cố Đình Bắc dưới sự tấn công dồn dập của người bên phía Tống Vũ, bỏ chạy tán loạn.
Đợi đến lúc căn nhà yên tĩnh trở lại, Tống Vũ mới từ từ bước đến, gỡ tay Diệp Tuệ ra khỏi người Cố Trì, anh đưa tay xoa đầu cô, khẽ an ủi:
"Diệp Tuệ, để anh đưa cậu ấy đến bệnh viện, em trở về nghỉ ngơi đi."
Diệp Tuệ cười khổ, người cô yêu đã trở thành bộ dạng kia, cô nào còn tâm tư nghỉ ngơi nữa.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Tống Vũ:
"Em muốn chăm sóc anh ấy, ở bên anh ấy đến khi anh ấy tỉnh lại.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...