"Ưm...!Trì, em muốn anh...!lấp đầy em..."
Cô càng mở miệng, Cố Trì càng không nhịn được, đôi môi ngày càng hung hăng hơn.
Hạt đậu đỏ trước ngực cô cũng bị anh ngậm lấy, môi lưỡi anh đảo qua đảo lại làm cơ thể cô càng nóng hơn.
Anh dùng một tay cố định hai tay cô lên trên đỉnh đầu, tay còn lại lần mò xuống dưới, tìm đến cánh cửa nhỏ hẹp chưa từng bị ai đùa bỡn kia.
Xúc cảm mềm mại cùng sự ướt át ở nơi đó làm anh càng muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Anh cho một ngón tay vào, cảm giác xa lạ ập đến làm Diệp Tuệ run rẩy.
Anh lại cho thêm một ngón tay, lại thêm một ngón nữa, dường như anh đang cố nới rộng nơi đó của cô ra để có thể thích ứng được với kích thước khổng lồ của anh.
Sau khi cảm thấy đã phù hợp, anh mới cầm lấy tiểu huynh đệ vốn đã sớm ngóc đầu kêu gào của mình, từ từ xâm nhập vào cơ thể cô.
Cảm giác đau đớn đánh úp tới, Diệp Tuệ đau đến mức hét lên:
"Aaa, đau, Trì, nhẹ một chút, em đau!"
Đây là lần đầu tiên Cố Trì làm chuyện này, anh không có kinh nghiệm, không biết cách khống chế lực đạo, mọi động tác của anh đều là làm theo bản năng của đàn ông, khiến cô đau như muốn ngất đi.
Sau một hồi gian nan vất vả, cuối cùng anh cũng cho vào được.
Anh khẽ chuyển động cơ thể, từ chậm rãi cho đến nhanh nhẹn, mỗi lần đưa đẩy là một lần thống khoái.
Diệp Tuệ ở dưới thân ôm chặt lấy anh, móng tay cào vào lưng anh, tạo ra vết đỏ mập mờ.
Vì kích thước của anh quá lớn nên cô không thích ứng được, mỗi động tác của anh đều khiến cô đau đớn không thôi.
Hơn nữa anh còn không biết khống chế lực đạo, đẩy rất mạnh, như muốn đẩy vào nơi sâu nhất trong người cô.
Lúc sau, cơ thể cô chậm rãi thích ứng với anh, cơn đau kia cũng dịu bớt, thậm chí cô còn cảm giác được, từng động tác của anh khiến cô cảm thấy thoải mái.
Cố Trì ở trên thân, cảm nhận được Diệp Tuệ đã thích ứng, liền không nỗ lực khống chế lực đạo nữa, động tác của anh ngày càng nhanh hơn, ngày càng mạnh mẽ hơn.
Theo từng động tác của anh, âm thanh mà Diệp Tuệ phát ra ngày càng rõ ràng.
Giọng của cô rất ngọt, ngọt như con người cô vậy, làm Cố Trì chỉ muốn mạnh hơn, mạnh hơn nữa.
Sau một lúc thì rốt cuộc Cố Trì cũng chịu phóng ra, lúc này Diệp Tuệ đã mệt nhừ, trên người cô chứa đầy dấu răng của anh, nhưng Cố Trì dường như vẫn chưa thoả mãn, vẫn tiếp tục muốn cô, anh cất giọng khàn đặc, nói với cô:
"Tuệ Tuệ, một lần nữa, được không? Chỉ một lần nữa thôi."
Diệp Tuệ rất yêu người đàn ông trước mắt, dù cơ thể cô đã xụi lơ nhưng vẫn không cách nào từ chối người đàn ông này được.
Ai bảo...!cô yêu anh đến thế cơ chứ?
Cô nhẹ gật đầu, thở gấp mà nói:
"Chỉ...!một lần thôi đấy."
Cố Trì không trả lời cô, anh lao vào như một con hổ đói.
Không chỉ một lần mà rất nhiều lần, cũng đổi rất nhiều tư thế xấu hổ.
Diệp Tuệ nằm dưới thân anh, mặc anh chà đạp, trong lòng cô nghĩ:
Quả nhiên đàn ông là sinh vật không đáng tin nhất!!!
Anh đem cô lăn lộn đến hơn 6 giờ sáng mới chịu buông tha cho cô, bế cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Sau đó thay ga trải giường, đặt cô lên giường rồi cùng nhau ngủ.
Diệp Tuệ ngủ đến 2 giờ chiều mới tỉnh.
Lúc cô tỉnh thì đã không thấy Cố Trì đâu, chỉ thấy mình không mảnh vải che thân đang nằm trên giường anh.
Cô cúi đầu, nhìn những dấu răng như có như không kia, hơi đỏ mặt, vội vào phòng tắm thay quần áo.
Đây là phòng của Cố Trì, đương nhiên không có quần áo của cô.
Không còn cách nào, cô đành lấy đại một chiếc áo sơ mi trong tủ anh để khoác vào.
Lúc Cố Trì trở về, đập vào mắt anh là hình ảnh Diệp Tuệ đang ngồi trên giường, trên thân chỉ khoác áo sơ mi trắng, không mặc áo trong hay quần trong, đường cong cơ thể dưới chiếc áo sơ mi rộng thùng thình như ẩn như hiện.
Cô đứng dậy chạy về phía anh, đôi chân dài không có gì che chắn kia hoàn toàn bại lộ trước mắt, Cố Trì biết, anh không xong rồi!
Tiểu huynh đệ của anh lại ngóc đầu dậy rồi!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...