Đợi đến lúc đám đàn ông đều đã ngã xuống, anh mới dừng tay, quay đầu lại, ánh mắt đỏ ngầu hằn lên tia máu.
Anh bước đến bên cạnh cô, bàn tay dính đầy máu khẽ xoa má cô, nói:
"Tuệ Tuệ, không sao rồi, bọn họ đều gục rồi."
Diệp Tuệ ngẩn người, lúc này đây, Cố Trì trong mắt cô đẹp trai lạ thường.
Cô ôm lấy anh, vùi đầu vào lồng ngực anh mà khóc, tiếng khóc đau đớn lại thê lương.
Lúc cô tuyệt vọng nhất, lúc cô cho rằng cô đã hoàn toàn không còn đường thoát thì Cố Trì xuất hiện, anh như một vị thần, cho cô ánh sáng, kéo cô ra khỏi bóng tối vô tận.
Cô đưa tay lau nước mắt, nhẹ giọng nỉ non với anh:
"Cố Trì, em muốn gia nhập bang phái của anh"
Cô nghĩ kĩ rồi, đời này kiếp này chỉ trung thành với anh.
Nguyện vì anh mà sống, cũng nguyện vì anh mà chết.
Cố Trì nghe cô nói, anh sửng sốt một lúc lâu, sau đó bật cười, búng vào trán cô một cái rõ kêu:
"Đồ ngốc, nếu em thật sự muốn trả ơn tôi thì cố gắng học thật giỏi, sau này vào tập đoàn làm thư ký cho tôi."
"Vâng, anh nói gì cũng đúng!"
Trong giọng nói của Diệp Tuệ, không khó để nghe ra sự sùng bái đối với người đàn ông này.
"Hiện tại em đã có nơi để đi chưa?"
Nhắc đến vấn đề này, Diệp Tuệ hơi đau đầu.
Cô hiện tại không có một xu dính túi, không biết ngày mai phải sống tiếp như thế nào đây?
Cô luôn có cảm giác, cuộc sống của cô vốn không nên khắc nghiệt như thế này.
Thỉnh thoảng cô thường nằm mơ, trong mơ, cô vốn là con gái của một gia tộc lớn, lớn gấp mấy lần Cố gia.
Nhưng một người đàn ông đã đánh tráo cô và một đứa bé khác, khiến cô trở nên lang thang thế này.
Đứa bé kia sống thay phần cô, hưởng thụ cuộc sống vốn dĩ thuộc về cô, còn cô, vì miếng ăn mà bôn ba khắp nơi.
Diệp Tuệ lắc đầu, cố ép bản thân tỉnh táo lại.
Đây chỉ là một giấc mơ, không phải sự thật, cô không nên tin tưởng vào thứ mơ hồ như thế.
Diệp Tuệ không dám nghĩ tiếp nữa, cô trả lời anh:
"Em hiện tại không có nơi nào để đi cả."
Cố Trì mỉm cười, nhìn vào mắt cô, nói:
"Đám đàn em của tôi rất nhớ em, nếu em không ngại thì quay về căn phòng đó, mọi người cùng chung sống với nhau."
Ánh mắt Diệp Tuệ sáng lên, cô nhìn anh đầy mong đợi:
"Thật sự có thể sao? Cố Trì, cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm!"
...
Hai tháng sau.
Hôm nay là ngày đầu tiên Diệp Tuệ nhập học, trong lòng cô háo hức vô cùng.
Theo sau cô là Cố Trì và đám đàn em của anh, bọn họ đều lớn cả rồi, có người còn lớn hơn Diệp Tuệ đến 4 tuổi nhưng ai nấy đều như trẻ con, khóc lóc không muốn cô đi.
"Tiểu Tuệ, sống ở phòng trọ một mình rất nguy hiểm, nếu không cô quay về căn phòng kia sống với chúng tôi đi?"
"Đúng đó Tiểu Tuệ, cô đi rồi anh em chúng tôi sẽ buồn chết mất, lão đại rất hung dữ, chỉ khi có cô thì lão đại mới hiền lành được một chút."
"Tiểu Tuệ, cô không thương bọn tôi sao? Cô không sợ lão đại sẽ hạnh hạ bọn tôi sao?"
"Tiểu Tuệ, cô mà không trở về thì tôi...!tôi chết cho cô xem."
Bọn họ hăng say nói xấu Cố Trì, quên mất rằng Cố Trì đang ở ngay bên cạnh bọn họ.
Khuôn mặt anh cứng đờ, lạnh tanh không chút cảm xúc, chờ đến lúc bọn họ phát hiện ra thì đã muộn.
Cố Trì nhìn bọn họ, giọng nói âm trầm:
"Tôi không biết đám đàn em của tôi lại giỏi bịa chuyện như vậy đấy?"
Đám đàn em sợ hãi, bọn họ nhìn nhau, sau đó đồng thanh hô lên:
"Lão đại là người tốt nhất thế giới này.
Lão đại đối xử với bọn em như cha đối với con ruột, như ông nội đối với cháu trai, như người mẹ đối với đàn con thơ của mình."
Khoé môi Cố Trì giật giật, gần như sắp méo đến nơi:
"Trong mắt các cậu, tôi già như vậy à?"
Đám đàn em bỗng im bặt lại.
Xong đời rồi!!!!
Ngay lúc này, trừ Diệp Tuệ, không một ai phát hiện ra rằng ánh mắt những người xung quanh nhìn bọn họ như nhìn những kẻ thần kinh trốn trại.
...
Lời tác giả:
Ờmm, có ai thắc mắc về xuất thân của Diệp Tuệ không? Diệp Tuệ không phải là một đứa con nuôi bình thường đâu nha, ẩn giấu đằng sau thân thế của cô là một bí mật động trời đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...