An Sâm sắp xếp cẩn thận cho Tiêu Mộc Diên ở trong phòng xong, liền đi ra.
Ai biết anh ta vừa mới đi ra, An Sở Hùng lại mạnh mẽ tát anh ta một cái.
“Ai bảo con làm như thế? Con cứ đối xử như vậy với em trai của mình sao? Cô ta chẳng qua chỉ là một khách ngoài thôi."
Sau đó An Sâm chỉ đen mặt không nói lời nào, quay đầu, lặng lẽ giữ cửa khép hờ lại.
“Ba có chuyện gì, chúng ta xuống tầng rồi nói sau."
“Hiện tại đã là lúc nào rồi, con còn muốn bảo vệ người phụ nữ kia sao? Cô ấy hiện tại chỉ là một người điên mà thôi, con chắc chắn muốn để một người bị thần kinh ở trong nhà của chúng ta sao? Con còn muốn chăm sóc cô ấy một đời sao?”
Ông ta cảm thấy con trai mình chắc chắn sắp điên rồi. Cho nên bây giờ cả người ông ta đều khó thở, máu đều pha lẫn tức giận.
“Con biết chuyện này, có thể sẽ làm ba tức giận. Nhưng bây giờ cô ấy chính là điểm trí mạng của con. Cô ấy bị như vậy là tại con, cô ấy không sống được bao lâu cũng là tại con. Con tin, con nhất định sẽ chữa khỏi cho cô ấy. Tin tưởng không bao lâu, cô ấy sẽ khôi phục bình thường.” An Sâm chắc chắn mở miệng nói.
“Ba cũng không biết con lấy đâu dũng khí để nói những lời này. Nghe An Tiêu nói con đã mời không ít bác sĩ tâm lý xem cho cô ấy. Bây giờ cô ấy chính là một người điên mà thôi, đưa cô ấy tới bệnh viện tâm thần đi. Đừng nói ba không cho con cơ hội, nếu bây giờ đưa cô ấy đi, con sẽ giống như trước đây. Nếu con khăng khăng muốn để cô ấy ở lại nhà chúng ta, như vậy ba cho con biết, con sẽ không lấy được bất cứ thứ gì."
An Sở Hùng chỉ có thể ra đòn sát thủ, trước kia chỉ cần ông ta nói ra những lời này, An Sâm đều sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Mặc dù ngoài mặt An Sâm không thể hiện gì, nhưng cuối cùng vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Chỉ là lần này, An Sâm lại ngoại lệ.
“Nếu làm như vậy có thể khiến ba vui, con sẽ đồng ý với ba."
An Sở Hùng không ngờ An Sâm chỉ lãnh đạm vứt xuống một câu như vậy, quay người, lập tức muốn rời khỏi.
“Có phải con bị điên rồi hay không? Người phụ nữ kia điên, con cũng muốn bắt đầu điên rồi sao?” An Sở Hùng tức giận luyện sắt không thành mở miệng nói, lỗ mũi giống như phun khí, ông ta sắp bị tức giận đến không thở nổi.
“Thật xin lỗi, ba, con chính là như vậy."
“Con đứng lại đó cho ba!” Đi tới đi lui, An Sở Hùng đột nhiên khó thở không đỡ được, sau đó cả người ngã rầm trên mặt đất.
Lúc này An Sâm mới ý thức có chút không thích hợp, lập tức đi tới: “Ba bị sao vậy?”
“Nhanh lên, đưa ba đi bệnh viện.” Sau khi nói xong An Sở Hùng liền nhắm mắt lại.
An Sâm chỉ có thể đỡ An Sở Hùng, nghĩ phải lập tức đưa ông ta tới bệnh viện.
Nhưng bọn họ chân trước vừa mới lên xe, lúc này An Tiêu ơmang một nhóm người đi tới.
Sau khi nhìn thấy bọn họ lái xe rời khỏi biệt thự, An Tiêu liền lập tức mở miệng nói: “Các người chỉ có thể đe dọa cô ấy, nhưng không thể làm thương cô ấy, biết không?”
Anh ta vội vàng để lại một câu nói kia, liền nở một nụ cười quỷ dị, đi đến một bên khác đi. Bởi vì anh ta chính là muốn xem kịch vui, anh ta mở màn hình trong phòng giám sát, sau đó, yên tĩnh ngồi xem cảnh tượng bên trong.
Căn bản ngủ vẫn không yên ổn Tiêu Mộc Diên đột nhiên mở mắt, khi cô vừa mở to mắt, lại đột nhiên phát hiện bên cạnh mình nhiều thêm mấy người đàn ông. Bọn họ đang dùng loại ánh mắt hèn mọn kia nhìn cô.
“Các người là ai? Các người muốn làm gì? Không được động vào tôi.” Tiêu Mộc Diên ở trong trạng thái hoảng loạn.
Cô ấy lại là bắt đầu liều mạng giãy dụa. Nhưng mà những người kia xác thực bắt đầu ở cô ấy trên thân, giở trò.
Cũng ngay lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra. Ngồi trước mặt máy quay phim An Tiêu gác hai lang chân lên, không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm vào màn hình nhìn. Không nghĩ tới An Sâm nhanh như vậy liền trở lại?
“Các người đến cùng là muốn làm gì, tranh thủ thời gian cút cho tôi!"
Nghe mấy câu này mấy người đàn ông kia, lúc này sắp đi ra ngoài.
Mà bây giờ Tiêu Mộc Diên cả người đều là trợn mắt há hốc mồm mà nhìn về phía trước, giờ này khắc này cô ấy cũng sớm đã trở nên lệ rơi đầy mặt.
May mắn anh ta kịp thời chạy về, bởi vì khi anh ta đang chuẩn bị muốn đưa An Sở Hùng đi bệnh viện, trên đường, ba của anh ta đột nhiên nói, thật xin lỗi, vừa rồi ba lừa gạt con. Tại những người kia không có làm gì đối với cô gái kia, hay là nhanh đi về một chuyến đi.
Kỳ thật An Sâm đã sớm nhìn ra không thích hợp, chỉ là không nghĩ tới lúc ba làm vậy. Cho nên ta liền lập tức quay trở về, cho nên liền nhìn thấy màn này. May mắn chuyện gì cũng không có xảy ra.
Anh ta đi qua đem chăn mền đắp lên trên người Tiêu Mộc Diên: “Anh sẽ mãi mãi cũng bảo vệ em.”
Lần này, anh ta lại nhìn thấy Tiêu Mộc Diên kia, là anh ta biết cô ấy đã khôi phục bình thường.
“Cám ơn anh."
Anh ta từ trong miệng Tiêu Mộc Diên nghe ba cái chữ này, anh ta liền càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng của anh ta.
“Tốt rồi, em có thể nói câu nói này cũng chính là đại biểu nói em không có việc gì. Em có biết anh lo lắng hay không? Anh sợ cả đời này em đều trong trạng thái điên cuồng.” An Sâm càng kích động kéo cô vào ngực mình.
Nhưng mà Tiêu Mộc Diên lại nhẹ nhàng đẩy anh ta: “Tôi không sao, anh không cần dùng bộ dạng này đến ôm tôi. Tôi biết anh đối tốt với tôi, tôi rất cảm kích. Nhưng tôi cảm thấy tôi không thể ở lại đây."
“Em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em. Cho nên em không cần lo lắng chuyện như vậy sẽ xảy ra.” An Sâm liên tục nói: “Sau này có anh ở đây, sẽ không có người nào khi dễ em. Sau này em một tấc cũng không rời khỏi sự bảo vệ của anh. Sẽ không ai có thể tổn thương đến em."
Tại thời khắc này, Tiêu Mộc Diên vậy mà nhìn thấy bóng của Thịnh Trình Việt trên người An Sâm. Nghĩ vậy, lòng của cô ấy càng là bắt đầu đau.
“Anh có biết trước đó Thịnh Trình Việt cũng đã nói lời giống vậy hay không? Nhưng cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn vứt bỏ tôi và những cô gái khác cùng một chỗ. Tôi còn nhớ rõ đêm hôm đó, bộ dạng anh ta thấy chết không cứu, cùng dáng vẻ anh ta lạnh lùng vô tình rời đi. Mà mọi chuyện phát triển đến bây giờ, anh ta cũng không tới tìm tôi, tôi liền biết ở trong mắt anh ta không có tôi.” Tiêu Mộc Diên vừa nói một vừa đau khổ khóc.
“Tôi và anh ta không giống…” An Tiêu muốn đưa tay vuốt ve mặt cô, nhưng cuối cùng lại dừng lại ở giữa không trung.
“Tôi biết, nhưng người tôi thích chính là anh ta, không phải anh.” Tiêu Mộc Diên cuối cùng vẫn là nói ra lời thật lòng: “Hiện tại tôi rất muốn an tĩnh một chút. Anh có thể để tôi nghỉ ngơi một lúc trước hay không?”
“Được. Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, anh chờ em tỉnh ngủ, sau đó lại tới tìm em."
Nói xong lời này, An Tiêu liền lưu luyến không rời đi, quay đầu còn nhìn Tiêu Mộc Diên vài lần, cuối cùng vẫn là đóng cửa lại.
Anh ta mới vừa đi ra đến, lại nhìn thấy An Tiêu ở bên ngoài trông coi: “Anh hai, một chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này của anh, giống như không có tác dụng, người đẹp bên trong kia giống như không thích một chiêu này. Anh hai, anh giống như không có biện pháp gì, người phụ nữ kia từ đầu đến cuối cũng không có cách nào một lòng đối với anh."
An Tiêu còn muốn nói tiếp, kết quả An Sâm liền rống một câu với anh ta: "Bớt xen vào việc của người khác đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...