Ngược lại, Tiêu Mộc Diên không hề để ý, trong mắt cô, những siêu sao này chơi trò mập mờ cũng là chuyện rất bình thường. Nên khi anh tùy tiện chơi đùa, siêu sao cũng đều rất biết diễn kịch, nếu không, làm thế nào cô có thể nhìn ra chút tình ý trong mắt anh chứ?
"Em còn phải suy nghĩ cẩn thận điều này một chút. Phụ nữ không thể đáp ứng đàn ông quá dễ dàng. Đàn ông càng dễ dàng có được đồ vật, thì sẽ càng dễ dàng vứt bỏ. Nên em còn phải suy nghĩ thật kỹ."
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Mộc Diên đã quay đầu làm việc rồi. Cô không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với siêu sao này. Cô còn phải thu dọn sạch sẽ tài liệu một chút.
"Mộc Diên, anh yêu em." Âu Vũ Đình đột nhiên cầm lấy tay của Tiêu Mộc Diên và nói anh yêu cô, thật sự rất yêu cô, đến mức toàn bộ gương mặt anh đều là dịu dàng, tràn đầy tình cảm.
Tiêu Mộc Diên sững sờ, nhưng sau đó lập tức phá lên cười ha ha. Anh yêu cô, sao có thể có chuyện đó? Không phải anh đang đóng kịch đó chứ. Nếu như đang đóng kịch, cô không thể không thừa nhận, kỹ năng diễn xuất của anh quá tốt, đến mức cô cũng sắp tin lời anh nói, xứng đáng là ngôi sao nổi tiếng. Thật ra, ở trong lòng cô vẫn rất khâm phục Âu Vũ Đình.
"Âu Vũ Đình, em cũng yêu anh!" Anh đã muốn đóng kịch, vậy cô sẽ đóng cùng anh một đoạn. Đột nhiên, cô cảm thấy đóng kịch cũng là một việc rất tốt. Cô và Âu Vũ Đình nhìn nhau, trên mặt cô mang theo ý cười. Thoạt nhìn, hai người họ thật giống như đôi tình nhân yêu nhau tha thiết?
Thịnh Trình Việt đứng ở cổng sắc mặt tái xanh, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Người phụ nữ này vẫn cứ nói không yêu anh, thì ra người cô yêu là Âu Vũ Đình. Nhưng cô có biết Âu Vũ Đình là một người rất nguy hiểm hay không.
"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn, là âm thanh Thịnh Trình Việt dùng sức đá văng cửa ra. Âm thanh này lập tức đánh thức hai người đang diễn kịch bên trong.
Đầu tiên, Tiêu Mộc Diên giật mình. Lúc nhìn thấy Thịnh Trình Việt mặt tái mét, ánh mắt của cô lại thay đổi vị trí. Cô nhanh chóng vụt qua người Âu Vũ Đình chạy đến chỗ Thịnh Trình Việt.
Trong lòng Âu Vũ Đình căng thẳng. Sau khi người phụ nữ này nhìn thấy Thịnh Trình Việt thì sẽ nôn nóng như vậy sao? Trong lòng không khỏi có chút bực bội.
Thịnh Trình Việt nhìn thấy Tiêu Mộc Diên chạy về phía mình, tâm tình của anh không khỏi tốt lên một chút. Có vẻ cô vẫn tự biết mình, vẫn còn biết tìm anh nhận lỗi. Nghĩ tới đây, sắc mặt của anh hơi dịu xuống. Thật ra, nếu Tiêu Mộc Diên có thể giải thích rõ với anh, có lẽ anh sẽ tha thứ cho cô.
Tiêu Mộc Diên không thèm nhìn Thịnh Trình Việt, mà nhìn thẳng cánh cửa của mình. Đây là cánh cửa cô mới mua đấy, hơn nữa còn là cửa văn phòng của cô. Nếu như bị Thịnh Trình Việt đá hỏng, sẽ thiệt hại rất nhiều tiền. Cô phải bắt Thịnh Trình Việt bồi thường.
Thịnh Trình Việt nhìn thấy Tiêu Mộc Diên chạy qua người mình, mặt khẽ biến, trong khoảnh khắc đen lại. Được lắm, vậy mà người phụ nữ này không phải đến giải thích với anh. Vậy cô chạy tới bên này để làm gì? Còn không đợi anh suy nghĩ nhiều, đột nhiên bên tai anh lại vang lên một câu nói nhẹ nhàng như vậy.
"Thịnh Trình Việt, anh đá hỏng cánh cửa của tôi, anh bồi thường cửa cho tôi, 30 triệu đâu?" Tiêu Mộc Diên nhìn cái lỗ to trên cánh cửa của mình, tức giận quát. Thịnh Trình Việt sao có thể như thế này? Anh lại có thể đá hỏng cánh cửa của cô.
Khóe miệng Thịnh Trình Việt giật giật. Rõ ràng, anh không ngờ Tiêu Mộc Diên mở miệng sẽ nói những lời như vậy. Một lát sau, anh quay đầu nhìn Tiêu Mộc Diên, duỗi bàn tay lớn ra dùng sức nắm lấy cánh tay Tiêu Mộc Diên.
Rõ ràng, Âu Vũ Đình cũng không ngờ Tiêu Mộc Diên sẽ ở lúc này đề cập đến việc cánh cửa của cô bị đá hỏng. Hình như người phụ nữ này thú vị hơn trước kia nhiều rồi. Nhưng lúc nhìn thấy Thịnh Trình Việt nắm lấy tay cô, sắc mặt của anh khẽ biến. Anh lập tức muốn tiến lên phía trước.
Lúc này Thịnh Trình Việt lại thừa cơ ôm Tiêu Mộc Diên vào trong ngực mình. Người phụ nữ này là của mình. Bất kỳ người đàn ông nào cũng không có quyền cướp cô từ bên cạnh anh.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy mùi thơm của chanh xộc vào mũi, trong khoảng khắc khiến cô hơi ngẩn ngơ, sau đó lập tức giãy dụa trong ngực Thịnh Trình Việt. Người đàn ông này có thể đừng độc đoán như vậy hay không. Mỗi lần đều như vậy, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Thịnh Trình Việt cảm thấy Tiêu Mộc Diên trong ngực không an phận. Anh dùng sức giữ cô lại, ôm chặt cô trong ngực mình.
"Nói đi, lời em vừa nói có phải thật không?" Dễ nhận thấy trong giọng nói của Thịnh Trình Việt toàn là tức giận. Người phụ nữ này lại dám nói yêu Âu Vũ Đình. Đầu óc cô rỉ sét rồi phải không? Cô không nhìn thấy Âu Vũ Đình tiếp cận cô chỉ vì lợi dụng cô đến báo thù mình sao?
Rõ ràng, Tiêu Mộc Diên lý giải thành việc cô nói cánh cửa hỏng, lập tức gật đầu. Đương nhiên cô nói sự thật. Cô đúng là muốn anh bồi thường, mặc dù khá đắt.
Thịnh Trình Việt không ngờ Tiêu Mộc Diên lại gật đầu không chút do dự như thế, lửa giận lập tức bốc lên ngùn ngụt.
Chẳng lẽ người mà người phụ nữ này yêu thật sự là Âu Vũ Đình sao? Vừa nãy, cô còn nói trìu mến như vậy, khốn kiếp, chọc giận anh rồi.
"Em dám nói với tôi lần nữa không?" giọng điệu của Thịnh Trình Việt rất độc đoán, toàn thân đều phát ra sự lạnh lẽo, khiến trong lòng Tiêu Mộc Diên không khỏi căng thẳng. Cô trợn mắt nhìn Thịnh Trình Việt. Anh tưởng anh dọa dẫm cô như vậy, thì cô sẽ không cần anh bồi thường cánh cửa cho cô phải không? Anh nghĩ hay thật nhỉ.
"Đúng, tôi nói là sự thật." Rõ ràng, cô không ngờ cái Thịnh Trình Việt hỏi là lời nói đùa của cô với Âu Vũ Đình.
Sắc mặt Thịnh Trình Việt càng đen lại. Người phụ nữ này lại dám thừa nhận trắng trợn như thế. Trước kia người cô yêu là anh, sao sẽ quay sang yêu Âu Vũ Đình?
Thịnh Trình Việt xúc động muốn người phụ nữa này nhớ lại ký ức.
Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Mộc Diên lại vang lên, cực kỳ chói tai. Tiêu Mộc Diên mở điện thoại ra, là số lạ, cô hơi nhíu mày, lại là ai gọi cho cô đây?
Đương nhiên Thịnh Trình Việt cũng nhìn thấy dãy số trên điện thoại di động của Tiêu Mộc Diên, là con của anh gọi tới. Sao Viễn Đan lại gọi điện cho cô?
“A lô!" Tiêu Mộc Diên nhận điện thoại, bình tĩnh nói, giọng hờ hững.
Viễn Đan vừa nghe thấy Tiêu Mộc Diên mở lời, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. May mà mẹ vẫn có thể nhận điện thoại.
"Dì Diên, không xong rồi, ông bà ngoại mất tích rồi." Buổi trưa, chúng đã hẹn cùng ăn cơm với ông bà ngoại. Thế nhưng sau khi đến thì trong nhà lại không có ai.
Theo lý mà nói, ông bà ngoại sẽ không thể nói mà không giữ lời.
"Cái gì? Sao có thể mất tích chứ? Họ có thể ra ngoài mua đồ hay không." Tiêu Mộc Diên lại không có gì ngạc nhiên. Làm sao ba mẹ có thể mất tích được? Họ cũng không phải trẻ con. Nên Tiêu Mộc Diên căn bản cũng không để ý đến lời của Viễn Đan.
"Dì Diên, là thật đấy, chúng cháu hẹn ông bà ngoại ở nhà, nhưng đến bây giờ họ vẫn chưa trở về" Dễ nhận thấy, trong giọng nói Viễn Đan hơi lo lắng. Chúng đợi ở đây cũng được nửa giờ rồi. Chúng đến lúc 11 giờ, bây giờ cũng đã 11 giờ 30.
"Thật sao? Vậy các cháu đã gọi điện cho họ chưa?" Sắc mặt Tiêu Mộc Diên khẽ biến, Viễn Đan và Thịnh Tuấn Hạo đều những đứa trẻ hết sức thông minh, nếu như không phải gặp chuyện không giải quyết được, chắc sẽ không tùy tiện gọi điện cho cô như vậy.
"Chúng cháu gọi rồi, nhưng không có người nhận điện thoại ạ." Lần này đến lượt Thịnh Tuấn Hạo ở bên cạnh nói.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên đột nhiên nổi lên dự cảm không tốt. Sao có thể như vậy, sao ba mẹ có thể biến mất không thấy? Chẳng lẽ ba vẫn còn khoản nợ đánh bạc chưa trả hết, nên lại bị người ta mang đi rồi phải không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Mộc Diên càng vô cùng lo lắng.
"Tôi phải về nhà." Dứt lời, cô dùng sức hất Thịnh Trình Việt ra. Cô phải trở về xem xảy ra chuyện gì.
"Anh đi cùng em!" Thịnh Trình Việt lần nữa không nói gì kéo bàn tay nhỏ bé của Tiêu Mộc Diên.
Thật ra, Âu Vũ Đình cũng muốn đi, nhưng anh càng muốn về Âu Thị xem một chút, có phải ba đã giở trò gì hay không.
"Không cần." Dứt lời, Tiêu Mộc Diên còn muốn hất tay Thịnh Trình Việt ra, nhưng lần này anh giữ cô thật chặt, cô căn bản không thoát ra được.
Cứ như vậy, Thịnh Trình Việt mạnh mẽ dẫn Tiêu Mộc Diên trở về.
Về đến nhà, đúng như Viễn Đan và Thịnh Tuấn Hạo đã nói, ba mẹ cô quả thật đều không có nhà. Hơn nữa vừa nãy ở trên xe, cô đã gọi điện cho Lưu Na và Tiêu Lâm, họ đều tắt máy.
Lúc này, trong lòng Tiêu Mộc Diên gần như hỗn loạn. Sao có thể như thế này? Sao ba mẹ có thể đột nhiên mất tích chứ.
Dù họ muốn rời khỏi, vậy cũng phải gọi điện trước cho cô chứ.
"Tôi phải đi tìm ba mẹ trước." Dứt lời, Tiêu Mộc Diên quay người muốn đi ngay, bây giờ cô không thể ngồi yên một chỗ được.
Thịnh Trình Việt lại giữ chặt bàn tay nhỏ của Tiêu Mộc Diên, kéo cô vào trong ngực. Anh biết cô lo lắng. Nhưng bây giờ cô nhất định phải tỉnh táo, không thể hỗn loạn.
"Anh nghĩ bác trai và bác gái chắc chắn đã bị người ta bắt cóc!" Trước mắt, Thịnh Trình Việt chỉ có thể nghĩ đến khả năng này. Nếu như không phải bị bắt cóc, hai người họ không thể nào đột nhiên biến mất, điện thoại cũng tắt máy.
Bắt cóc? Tiêu Mộc Diên trợn to mắt nhìn Thịnh Trình Việt, trong mắt rõ ràng không thể tin được, làm sao có thể bị bắt cóc chứ? Nhà cô chẳng qua chỉ là một nhà nghèo, bọn họ bắt cóc ba mẹ cô thì có lợi gì?
"Không phải em đã mở cuộc họp báo sao? Đoán chừng có người nổi ý xấu đối với bản thiết kế của em." Thịnh Trình Việt nghĩ một chút nói. Trong nhà cô đúng là chẳng có gì đáng giá, nhưng lại có một bản thiết kế vô giá. Chỉ cần là giới kinh doanh, ai vừa nghe đến bản thiết kế đó mà trong lòng lại không có ý đồ.
Nhưng không bao gồm anh, ngoại trừ hứng thú với Tiêu Mộc Diên, anh không có hứng thú đối với bất cứ chuyện gì. Bây giờ, người phụ nữ này đã chiếm trọn tâm trí anh.
"Bản thiết kế?" Tiêu Mộc Diên hơi ngẩn ra, rơi vào trầm tư. Theo lời Thịnh Trình Việt, cũng rất có khả năng. Chẳng lẽ bọn họ muốn cô dùng bản thiết kế đổi ba mẹ cô về sao? Nếu như giao bản thiết kế ra, thì công ty của cô không có hy vọng mở rồi.
"Dì Diên, dì không cần lo lắng, ba sẽ giúp dì." Nguyệt Nguyệt chạy tới trước mặt Tiêu Mộc Diên, nhào vào ngực cô, cảm nhận hơi ấm trên người cô.
Tiêu Mộc Diên lặng yên không nói gì. Bây giờ, lòng của cô rất loạn. Thế nhưng cho dù thế nào, bây giờ cô phải nghĩ cách xác định ba mẹ không có chuyện gì mới đúng.
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền chỉ đăng trên app Mê Tình Truyện!
"Dì Diên không cần lo lắng, nếu như ông bà ngoại bị người ta bắt cóc, vậy lát nữa bọn họ nhất định sẽ gọi điện cho chúng ta." Thịnh Tuấn Hạo tiếp lời, nó cũng đi đến bên cạnh Tiêu Mộc Diên, giữ chặt bàn tay kia của Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Trình Việt nhíu mày, liếc nhìn Thịnh Tuấn Hạo. Thằng nhóc xấu xa này, lại dám đoạt lời kịch của anh. Vốn anh muốn dùng những lời này an ủi Tiêu Mộc Diên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...