Về tới nhà, vẻ mặt An Hân Phỉ vẫn rất chi nặng nề, Cao Đạm không muốn làm cô nghĩ nhiều, vì thế giả bộ ăn tối không no, hi vọng Phu nhân Cao có thể nể mặt trổ tài làm đồ ăn khuya.
"Anh muốn ăn gì?"
"Ờ, tuỳ thôi, đơn giản thôi nhé"
"Mì trứng được không?"
"Được"
An Hân Phỉ lập tức thay quần áo vào bếp rửa tay làm mì, đem những chuyện dở hơi rắc rối vứt lên chín tầng mây, quan trọng nhất bây giờ là làm người đàn ông của mình no bụng đã.
Vì còn phải nghỉ ngơi nữa, nên cô cũng không làm quá nhiều, một bát nhỏ,mặt trên rải vài cọng cải dầu phủ dầu mè, Cao Đạm nói vậy nhưng lại thật sự cảm thấ đói bụng.
Ăn khuya xong, hai người thu thập hành lí cần mang.
"Có lều trại không?" Cô đột nhiên hỏi.
"Có"
"Có thể mang theo không, em muốn dựng trại trên bờ cát"
"Được, anh đi lấy"
Hai người chỉ đơn giản thu thập vài bộ quần áo tắm, còn lại biệt thự bên kia của Cao Đạm đều có hết.
Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng được ngả lưng, cô cảm thấy thật thoải mái.
Anh lặng yên ở trong chăn nắm tay cô, mười ngón tay giao triền, cô nhìn anh, anh cúi đầu trên môi cô cọ xát, bàn tay to thăn tiến vào váy ngủ của cô, vuốt ve da thịt bóng loáng.
"A~" hơi chút trêu chọc, cô liền động tình phát ra tiếng rên rỉ
Tay anh không ngừng hướng về phía trước, dò lên trên bộ ngực no đủ, từng chút ái muội xoa bóp.
"Nha a..."
Khi cô cho rằng người nào đó sẽ tiến thêm bước nữa, anh lại buông tay.
Nhất thời cô cảm thấy hơi mất mát "Anh... Anh không cần sao?"
"Trời ạ, bé con, đừng nhìn anh bằng ánh mắt này, anh sẽ không nhịn được" Cao Đạm đem An Hân Phỉ ôm vào trong ngực, chống cằn lên đỉnh đầu cô "Ngày mai phải dậy sớm, ngủ sớm đi, đừng quên em vừa mới hạ sốt"
Cô biết anh đang lo cho thân thể của chính mình, vì thế chậm rãi đem tay vòng qua vòng eo gầy nhưng rắn chắc ôm anh, yên tâm nhắm hai mắt lại.
Từ thành phố A đến thành phố C lái xe mất chừng 3 tiếng đồng hồ, cũng may không phải ngày nghỉ lễ đặc biệt gì, trên cao tốc không có kẹt xe, hai người chỉ sau 2 tiếng rưỡi đã tới địa điểm cần đến, đi vào biệt thự nghỉ dưỡng bên bờ biển của Cao Đạm. Tường ngoài biệt thự chủ yếu là sắc trắng thuần, bên trong trang hoàng màu lam nhạt lãng mạn theo kiểu Địa Trung Hải, thật hoà hợp với biển rộng bát ngát mênh mông bên ngoài. Tuy rằng Cao Đạm thingr thoảng mới tới đây, nhưng vẫn có người có người định kì đến quét dọn nên rất sạch sẽ, có thể vào ở trực tiếp luôn.
Hai người cất gọn hành lí, đơn giản ăn cơm trưa, An Hân Phỉ thay váy dài màu vàng cát cùng Cao Đạm áo thun rộng với quần đùi đi dép tông cầm lều trại tới bờ biển.
Một thành phố ven biển đông dân giống thành phố C này tự nhiên không thể thiếu vài người chào hàng bán đồ lưu niệm được.
Cao Đạm giữ An Hân Phỉ dừng lại trước một quầy hàng "Chờ một chút"
"Hả?"
Anh chọn một cái kẹp tóc kết hoa tươi màu hồng nhạt cài trên tóc mai cô, vừa lòng gật gật đầu "Không tồi"
"...."
Thanh toán tiền xong, hai người tiếp tục đi phía trước. Trên bờ cát đã "mọc" lên mấy lều trại, hai người tìm vị trí có phong cảnh đẹp, anh đem lều trại đã chuẩn bị sẵn từ trước dựng lên. An Hân Phỉ thích thú cực kì, đi lòng vòng từ trong ra ngoài, xung quang lều trại mấy lần.
Cao Đạm ở một bên nhịn cười nhìn cô, ánh mắt sủng nịch "Được rồi, lều trại ở chỗ này sẽ không chạy trốn đâu, nhân lúc mặt trời chưa xuống núi chúng ta đi dạo trên bờ cát một chút"
"Vâng"
Dường như bởi vì thay đổi không gian, tâm tình cô đặc biệt vui vẻ, chủ động cầm tay anh đi chân trần trền bờ cát mềm mại, lăng xăng nhảy nhót đuổi bắt hải sản.
"Ha ha ha" bạn nhỏ chạy vội trên bờ cát, vui sướng giống như đứa trẻ, gió biển thổi mái tóc dài cùng làn váy cô tung bay, mỗi cái cau mày hay tươi cười đều làm Cao Đạm rung động không thôi.
Mặt trời buổi chiều đã về phía tây, hai người bước chậm rãi trên bãi cát màu vàng kim - lưu lại dấu chân. Trở lại lều trại, anh hỏi cô buổi tối muốn ăn gì, cô nghĩ nghĩ "Thịt nướng"
"Được, vừa lúc này có thể thuê ít đồ nướng thịt, chúng ta tự mình làm"
"Tốt quá tốt quá"
.......
Cao Đạm lắp giá nướng, đốt lửa than củi chuẩn bị nướng thịt, An Hân Phỉ ở một bên trợ giúp anh, cầm bàn chải nhỏ phết nước sốt lên thịt. Anh thuần thục nướng thịt, sau đó đưa que thịt xiên đã chín cho cô, cô cầm lấy cắn một miếng, vẻ mặt thoả mãn "Ăn ngon lắm"
Anh cười cười, tiếp tục sự nghiệp nướng thịt, cô đem chỗ thịt dư lại đã thổi thổi bớt nóng đưa tới bên miệng anh "Anh ăn thử đi"
"Ừ" anh há mồm ăn phần thịt nướng mà vợ nhỏ nhà mình chủ động đưa cho, gật gật đầu "Không tồi"
Cơm nước no say, hai người ngồi trước trại nhìn ngắm biển rộng, tới lúc chạng vạng tối, trên bờ biển đã không còn nhiều người.
"Anh có một kinh hỉ, muốn biết hay không?"
"Muốn"
"Vậy em hôn anh một chút" Cao Đạm vẻ mặt cười xấu xa.
"......"
An Hân Phỉ nghiêng người mổ trên mặt anh một cái, anh tiện đà nghiêng đầu hôn môi cô, cuốn cái lưỡi nhỏ vào trong miệng mình nhấm nháp.
"Ừ ~"
Hôn xong, anh nhìn khuôn mặt nhỏ hồng rực của người đang núp trong lồng ngực "Kinh hỉ chính là, tối nay chúng ta có thể ngủ trong lều"
"Thật vậy chăng?"
"Thật sự"
"A a a, tuyệt quá, có thể ngủ trong lều"
Hiện tại là giữa hè, buổi tối ngủ trong lều trại hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng anh sợ cô sẽ bị cảm lạnh, về biệt thự lấy chăn, cũng đủ mềm mại.
Nằm trong trại, bên tai là gió đêm nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại có đợt sóng va vào vách đá.
An Hân Phỉ nhìn đỉnh lều vải, suy nghĩ: sau khi ở cùng Cao Đạm cô được trải nghiệm rất nhiều thứ tưởng như không thể, thật là thần kì.
Anh thấy cô vẫn còn mở to mắt không có ý muốn ngủ, liền xoay người đè cô dưới thân, thân thiết nói "Không ngủ được, chúng ta có thể làm chút chuyện kích thích."
Bạn nhỏ nào đó ngây ngô hỏi lại "Cái gì.... chuyện kích thích cơ?"
Anh ghé vào bên tai cô, trong miệng phả ra hơi nóng khẽ vuốt ve nhĩ thịt nhạy cảm của cô "Ở trong lều làm, sao hả, đủ kích thích đi?"
Cô ngơ ngác dựa vào anh, đến khi hiểu được hết ý tứ trong lời nói của anh, một rặng mây đỏ treo lên gò má của cô.
Mãi sau anh cho là cô không đồng ý, cô thẽ thọt lẩm bẩm "Vâng ~"
"....."
Cao Đạm thề, anh chỉ muốn trêu chọc cô một chút thôi, nhưng mà, nếu cô đã đáp ứng, mình cũng chẳng phải là Liễu Hạ Huệ gì cho cam, vì thế, điều chỉnh đèn trại tối đi, anh cúi người hôn cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...