Kiến trúc là do mình thiết kế, tất nhiên khu ra vào cũng do bọn họ quy hoạch, những nơi người ta vào được chỉ có hai nơi, theo lý thuyết chỉ cần giữ vững được hai nơi này thì dù kẻ địch có giỏi đến mức nào đi chăng nữa cũng không vào được, nhưng đồng thời, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần cố thủ hai lối ra này, người bên trong dù thế nào cũng không ra được.
“Minh Tú và Tri Hạ phải do Trần Bắc và Thu Hằng bảo vệ, người khác trông coi tôi không yên tâm, hai người kia là người do cậu tự mình huấn luyện, tôi sẽ yên tâm hơn về mặt kỹ thuật và sự trung thành, chọn người khác canh cổng đi!”
Nguyễn Kiến Định đau đầu xoa trán, mặc dù chính anh ta cũng là người huấn luyện những người kia, nhưng nhân tài chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, số người có thể tin tưởng được rất ít, tạm thời còn chưa có ai để anh ta trao toàn bộ niềm tin, dìu dắt bên cạnh mình.
Cứ như vậy thì cũng chỉ có thể điều động Trần Bắc và Thu Hằng, mặc dù có đảm bảo an toàn hơn, nhưng những phương diện khác về liên thủ lại trở thành vấn đề, mặc dù phía bên ông ngoại vẫn còn người để dùng, nhưng lần trước vì cứu bọn họ mà đã tổn thất hết gần hai mươi người, làm gì còn nhiều người để cho bọn họ dùng như vậy nữa, huống chỉ ông ngoại cũng cần người trông chừng mình.
“Cử Trần Bắc qua đi, để Thu Hằng canh giữ cửa trước, cửa sau tìm một trợ lý đáng tin trông coi.
” Tư Mộ Hàn xoa xoa cằm, khuôn mặt nặng nề, mặc dù vệ sĩ cho buổi hôn lễ đã được bố trí đâu ra đó, nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa tìm ra được Abe, trong lòng anh cứ cảm thấy vướng mắc không thả xuống được, từ lúc ông ta lên máy bay đã bắt đầu tìm, mà hết một ngày rồi vẫn chưa có tin tức.
` Hai cái địa chỉ giả cũng đã tìm đến, nhưng thật sự không có chút thông tin nào, anh không thể khẳng định trong khoảng thời gian Abel biến mất sẽ làm những chuyện gì, lỡ may ông ta còn có kế hoạch nào khác, hậu quả chỉ có thể dùng câu không thể chịu nổi để hình dung.
“Đại ca, có nên bỏ qua cho mấy gia tộc thù địch với gia tộc Otto không? Tôi cảm thấy rất có thể Abel quay về để liên hệ bọn chúng đấy.
” Thật ra dựa theo suy nghĩ của anh, nếu đơn thương độc mã đấu với bọn chúng còn không bằng giảm tiêu chuẩn xuống để tìm tìm kiếm bạn hợp tác, tối thiểu nhất là phải có người chia sẻ mục tiêu, vậy tỷ lệ sống sót của mình sẽ lớn hơn rất nhiều, hơn nữa còn có thể giảm bớt tỷ lệ thương vong của mình.
“Trước khi Abel trở về đã điều tra rồi, không vấn đề gì cả, yên ắng hơn bình thường nhiều.
” Gần đây Nguyễn Kiến Định bận tới mức sứt đầu mẻ trán, nhiều thứ phải điều tra qua lại, có thể xử lý trong vòng mười ngày ngắn ngủi là đã tốt lắm rồi.
: Nhưng bận rộn nhiều quá sẽ khó tránh khỏi xuất hiện những chỗ sơ suất, nghĩ không đủ sâu, cho nên rất dễ bỏ lỡ các manh mối.
Tư Mộ Hàn nghe anh ta nói xong thì biết chỉ sợ là chuyện đã phát triển theo hướng bết bát nhất, không có động tĩnh gì mới đáng nghi, đã đến lúc mấu chốt thế này rồi, có thể bình tĩnh quay về mới có vấn đề, tuy rằng không thể xác định là liên quan tới Abel, nhưng có thể khẳng định là chắc chắn những người này muốn mượn cơ hội để tước đoạt từng miếng thịt trên người gia tộc Ottol “Đại ca đi sắp xếp người trước đi, tôi sẽ cho người đi thăm dò ngay.
” Tư Mộ Hàn nhướng mày đứng dậy, quay người rời đi.
Nguyễn Kiến Định gật đầu, lúc này bắt đầu thấy mệt mỏi, bất đắc dĩ thở dài, sắc mặt nặng nề nhìn về phía xa.
Sắc trời đã dần chuyển tối, cho dù có đi điều tra ngay lập tức cũng chẳng tra được gì, chuyện cỏn con này ai cũng biết rõ trong lòng, nhưng không đi thăm dò thì chắc chắn là không được, ít nhiều có thể lấy được ít tin tức, huống chỉ mấy thông tin như ai đứng đối lập với mình, ai hợp tác với Abel thì phải biết, bằng không ngày mai sẽ có người vô tội bị thương.
Lúc này Nguyễn Minh Tú đang ngồi trong phòng, hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh đèn đường ngoài cửa sổ.
Lúc Nguyễn Tri Hạ tìm tới, cô ấy đã có dáng vẻ này, cũng không biết đã ngồi đó bao lâu.
“Ngày mai mới bắt đầu hôn lễ, sao bây giờ cứ căng thẳng vậy?” Làm cô dâu mà nhà mẹ đẻ không ở đây, lại qua lại nhà chú rể thì không tốt lắm, cho nên quyết định tối nay ngủ ở trong nhà này.
Sáng sớm mai sẽ xuất phát từ đó đến nhà họ Hoäc.
Cứ như vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều, đồng thời cũng không cho những quý bà giàu xổi ở địa phương cơ hội để khinh thường Nguyễn Minh Tú.
“Sao lại đến đây giờ này thế?” Nguyễn Minh Tú nở nụ cười gượng gạo với cô, sau đó mới nói tiếp: “Chị chỉ hơi lo lắng thôi, đến giờ mà anh của em vẫn chưa xong việc, có phải tình huống không ổn lắm không, thật ra chị không câu nệ gì mấy việc kết hôn, chị chỉ hi vọng mọi người được bình an là tốt rồi, dù sao hôn lễ cũng chỉ là một tập tục mà thôi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...