Khi anh ta chạy trốn, thật sự đã nói với cô nhóc Chờ tôi.
Chở tôi quay về sau lần chạy trốn này, nếu còn sống, tôi sẽ rửa tay gác kiếm, cưới em làm vợ.
Tất cả những lời này đều giấu ở trong lòng, không dám nói ra, sợ sẽ cho cô ấy quá nhiều mong chờ.
Cuối cùng ngập ngừng cánh môi, chỉ phun ra hai chữ này.
Nhưng mà tới khi anh ta chạy trốn tận đầu tận đầu quay về, đã là ba năm sau.
Anh ta còn sống, tự tay đâm những kẻ thù đó, hơn nữa còn có tiền có quyền, có thể cho cô ấy một ngôi nhà yên ổn.
Nhưng cảnh còn người mất, anh ta mới nhận ra, người khác không giống như người trong hắc bạch, nói kia.
những lời nghĩa khí như vậy, tất nhiên là sẽ làm được.
.
ngôn tình tổng tài
Bây giờ có rất ít phụ nữ tình nguyện ngáy ngốc chờ đợi hơn ba năm.
Cô ấy rời đi, có lẽ đã lấy chồng rồi, còn mình cũng nên hết hy vọng thôi.
Từ sau khi cô đi, trái tim anh cũng lặng như nước, không bao giờ cảm động vì tình cảm.
Cho nên, nhìn thấy Ngôn Dương không chút so đo cố gắng như vậy, anh ta mới cảm động, cảm thấy Ngôn Dương là người đàn ông thật lòng, mới luôn nguyện ý giúp đỡ ông ấy như vậy.
Người không có nhà để về giống như anh ta, nếu đã chết rồi cũng sẽ không có ai nhớ thương tới, có phải không?
Trên đời này, còn có người nào nhớ rõ mình trồng như thế nào không?
Cô gái kia, trong giấc mơ vào đêm khuya tĩnh lặng sẽ mơ hồ nhìn thấy hình bóng của mình?
Ảnh Họa Bì, tên như ý nghĩa.
Hứa Minh Tâm không hiểu, ông chủ vừa rồi còn kêu kêu quát quát giờ phút này đột nhiên trở nên trầm lặng.
Anh ta nhìn về phía xa xã, nơi đó ngoại trừ hoa cỏ, thì cũng không có gì khác.
Nhưng mà khuôn mặt anh ta chăm chủ, giống như nhìn thấy một bóng người xinh đẹp ở trong những cây hoa cỏ cách đó không xa.
Cuối cùng, anh ta thu lại ánh mắt sâu kín, một hơi uống cạn sạch hồng trà trong lỵ, rất có khi thể khi uống rượu.
“Nhóc con, hãy quý trọng người trước mắt nhé, một khi bỏ lỡ rồi rất có thể sẽ mãi mãi bỏ lỡ”
Hứa Minh Tâm nghe lời cảm khái nặng nề như thế, cảm thấy ông chú này giống như biến thành một người khác, đột nhiên trở nên phiền muộn.
“Chủ, chủ không sao chứ? Có phải nhớ đến một chuyện không vui phải không?”.
“Nhóc con, cháu còn nói cháu không yêu thầm chủ, chủ thấy cháu rất quan tâm chú đấy, muốn gà cho chủ làm con dâu nuôi từ bé không?”
U buồn chi ba giây, Ảnh Họa Bì lại trở nên không đứng đắn.
Hứa Minh Tâm tức giận liếc mắt một cái, đúng là lãng phí tình cảm.
Cô cũng chầm chậm uống trà, Ảnh Họa Bì liếc nhìn rồi nói: “Thời tiết rất tốt, cháu ở đây với một ông chủ lôi thôi, đúng là không ổn phải không “Có gì không ổn? Trước kia cuộc đời cháu chưa từng gặp được người như chủ Cháu muốn tiếp xúc nhiều loại người hơn, tiếp xúc với đủ loại người để làm phong phú thế giới của cháu.”
Ảnh Hoa Bi nghe được lời này, trái tim run lên.
Trong đầu hiện lên những lời quen thuộc như vậy của cô nhóc kia đã từng nói với mình.
“Cô đừng đi theo tôi nữa, cô có thấy phiền không vậy, tôi cô đơn một mình, tôi không rảnh để ý tới một con nhóc như cô!”
“Cuộc đời của tôi, chưa từng gặp được người như chủ, tôi cảm thấy rất thú vị.
Tôi muốn tiếp xúc với các kiểu người, để lấp đầy thế giới của tôi, chú chính là người đầu tiên.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...