Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!


Cô nhìn anh với ánh mắt mong chờ, trong mắt tựa hồ có có ngôi sao tỏa sáng.

Sao anh có thể nhẫn tâm từ chối đây?
Anh cắn một miếng, ngọt ngọt...!
Khuôn mày đang nhíu lại của anh giãn ra, anh nói: "Hàng tháng, nhà họ Hứa không cho em tiền tiêu vặt à? Đồ một tệ, em cũng thích hả?" "Tôi không có tiền tiêu vặt gì gì đó, bộ nhớ ra thì sẽ cho tôi mấy trăm đồng, còn lại là cho Hứa An Kỳ.

Tôi không biết lần tới ông ấy cho tôi tiền sẽ làm lúc nào, tôi còn phải mua vở viết mua hộp bút chì, tôi đành phải dùng tiết kiệm một chút.

Tôi cũng không mua được đồ ăn vặt đắt tiền, đồ ăn vặt mà các bạn học bên cạnh mua
toàn là đồ nhập khẩu, tôi lại không mua nổi, nhưng tôi cũng muốn ăn đồ ăn vặt mà..."
"Có một hôn, tôi vô tình phát hiện một cái cổng trường học, tất cả toàn là bán hàng vỉa hè, trong đấy có rất nhiều đồ ăn! Vả lại đồ thì ngon giá thì rẻ, từ đó trở đi tôi tan học thì sẽ đi vòng một đoạn đường, cặp sách vở viết gì gì đó đều mua ở đấy!"
Cố Gia Huy nghe vậy, trái tim hung hăng mềm nhũn, nếu như những trải nghiệm này đặt trên người người khác, thì sớm đã oán than dậy đất, nhưng Hứa Minh Tâm không vậy, cô biết cái gì gọi là tạo ra niềm vui trong nỗi khổ.

CD)
Cô là một cô gái rất dễ thỏa mãn, hạnh phúc mà cô muốn quá đơn giản, đơn giản đến nỗi anh sợ mình làm không tốt.

"Nếu em thích, lần sau tôi đưa em đi, muốn mua cái gì thì mua cái đó."
"Thôi, tôi không còn thích ăn đồ ăn vặt nữa, vả lại quan trọng nhất là phải tiết kiệm tiền của anh, hôm nay đã tiêu rất nhiều rồi."
Cô tính toán nghiêm chỉnh, làm cho Cố Gia Huy dở khóc dở cười.


"Biết rồi, tôi sẽ tiết kiệm.

Đi thôi, tôi đưa em đi khu vui chơi.

Kỳ nghỉ thì phải chơi cho đã, nếu không thì thật tiếc cho kỳ nghỉ."
"Rất đắt..."
"Tập đoàn đã phát phiếu ưu đãi, không cần tiếc đâu."
"Thế thì đi thôi!"
Người nào đó lúc đầu còn muốn cự tuyệt, lập tức niềm nở mở cửa xe, thắt dây an toàn.

Rất nhanh, hai người đã tới khu vui chơi, hôm nay rất đông, các trò chơi đều chơi rất vui, nơi nào cũng có tiếng hét chói tai.

Cô nhìn thấy máy nhảy lầu thì cực kỳ hưng phấn: "Chơi cái này chơi cái này!"
"Được, đi xếp hàng chờ thôi!"
Cổ Gia Huy cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày mình sẽ chen chúc trong biển người đồng nghìn nghịt, chỉ vì theo Hứa Minh Tâm chơi trò chơi.

Thì ra cảm giác không cao cao tại thượng cũng rất tuyệt.


Cuộc sống giống như một người bình thường, không cần ngươi lừa ta gạt, không cần đấu đá nhau, thậm chí cũng không cần lo lắng một ngày nào đó sẽ gặp tai họa bất ngờ.

Cứ đơn đơn giản giản như này, muốn cười thì cười, lúc không vui thì cáu kỉnh một chút, thật tốt.

Ánh mắt anh thâm thúy, ánh mắt dịu dàng lưu luyến dừng lại trên bóng dáng gầy gò nhỏ bé của cô.

Cô sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng, anh muốn đặt bút, lại không dám, sợ mình vẽ sai một nét, thì không có cơ hội làm lại từ đầu.

Anh cẩn thận từng li từng tí che dấu thân phận thật của mình, chính là không muốn làm cô trở nên quá phức tạp.

Gió mưa anh tới gánh vác, cô không cần nhìn thấy bão táp, cô chỉ cần đứng sau lưng anh, đợi khi anh muốn thưởng thức cầu vòng, quay đầu lại nhìn liền có thể nhìn thấy nụ cười rực rỡ của cô, như thế là đủ rồi!
Hứa Minh Tâm căng thẳng nắm chặt tay anh, sợ hai người thất lạc.

Đúng lúc này, phía sau lại có người xông tới, chen ngang.

Lúc anh ta đi qua Hứa Minh Tâm, thân hình khổng lồ, vội vội vàng vàng, trực tiếp đẩy cô qua một bên.

Cô đập lên lan can sắt, suýt nữa thì ngã sấp xuống.

Còn đại hán kia thì chen ngang, đứng ở trước mặt cô.

Rõ ràng là sắp đến lượt cô rồi!
Người đằng sau cũng đều lên tiếng oán trách, mắng kẻ chen ngang.

Nhưng người trước mặt kia lại ngoảnh mặt làm ngơ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui