“Bố thiên vị? Nếu như bố thiên vị cho thằng ba thì bây giờ con còn sống được nữa không? Do bố đã quá dung túng cho con nên mới khiến con trở thành dáng vẻ như hiện giờ, nếu như con dám bửa nước bước vào thủ đô, vậy thì bố sẽ công khai đoạn tuyệt quan hệ bổ con với con, đuổi con ra khỏi nhà họ Cố.”
“Không phải con cảm thấy bố không công bằng hay sao? Bố còn có thể không công bằng hơn nữa đấy, khụ khụ…”
Ông lão tức đến họ lên bần bật, Cố Gia Huy tiến lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ vào lưng ông.
Cổ Lôi Đình gõ gậy xuống mặt đất, phát ra những tiếng cộc cộc cộc.
Ông tức đến nỗi không đứng thắng được, người run lên bần bật.
Bướng bỉnh hồ đồ, đúng là bướng bỉnh đến hồ đồ rồi.
Từ trước tới giờ, nó không chịu tìm nguyên nhân trên người mình, vĩnh viễn là lỗi của người khác.
Lão nhị, lão tam căn bản không hề có ý định tranh giành gia sản với anh ta, nhưng anh ta quá đa nghi, chưa từng tin tưởng bọn họ!
Mọi chuyện đã ra nông nỗi này rồi, ông không thể nào trách người khác được nữa, chỉ tại ông quá dung túng cho Cổ Triệt.
Cố Triệt nghe thấy lời này, trái tim run lên một cái, anh ta còn định nói gì đó nhưng lại bị Cổ Lôi Đình nhanh chóng đuổi đi.
Sau đó, người giúp việc nói: “Ông chủ, cậu chủ đã quỳ ở bên ngoài rồi, xin ông hãy thu hồi lại mệnh lệnh.”
“Nói với nó, nếu như muốn tập đoàn Cổ Linh thì không cần Cổ Lâm nữa! Để cho nó quỳ! Trong mắt nó chỉ có vinh hoa phú quý mà thôi! Một lần tập đoàn Cổ Linh, hai là Cố Lâm, bảo nó chọn một trong hai!” Cố Lôi Đình tức giận nói.
Người giúp việc vội vàng đi chuyển lời, rất nhanh sau đó ông ta lại quay lại.
“Cậu chủ..
cậu chủ nói…”
Người giúp việc lắp ba lắp bắp, không dám nói ra.
“Nó nói cái gì!”
Ông lão gõ mạnh xuống dưới đất.
“Cậu chủ nói muốn tập đoàn Cổ Linh, không cần cậu chủ Lâm nữa.”
“Khốn nạn!”
Cố Lôi Đình nghe thấy lời này, tức đến run người, ông nôn ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.
Cố Gia Huy rùng mình, lập tức gọi bác sĩ gia đình tới.
Tức giận đến nỗi phát bệnh tim.
Ông lão đã lớn tuổi, không thể chịu được kích động nữa, nên đã thổ huyết, bất tỉnh.
Cố Gia Huy nhìn ông lão đã hôn mê, anh tự nhắc mình không thể mềm lòng, ngày nào còn chưa loại bỏ được Cố Triệt thì Hứa Minh Tâm sẽ gặp nguy hiểm ngày đó.
Cố Triệt muốn lấy mạng của anh thì anh ta chỉ có thể ra tay với người bên cạnh anh mà thôi!
Anh đang vì chính mình, hơn hết là vì Hứa Minh Tâm.
Chuyện trước đó tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa được.
Cố Gia Huy đi ra ngoài cửa, Cổ Triệt vẫn đang quỳ ở cổng.
Màn đêm sương mù giăng khắp chốn, có hơi lạnh.
Cố Triệt nhìn chằm chằm anh, trong ánh mắt mang theo ý thù địch.
“Cố Gia Huy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
“Bây giờ anh chẳng là cái gì với tôi cả, anh cũng không xứng để làm đối thủ của tôi nữa, bởi vì tôi sẽ không cho anh thêm bất kì cơ hội nào để phản lại nữa đâu.”
Anh lạnh lùng nói.
“”Tối rất hận, hận ban đầu sao không giết chết anh đi! Tôi không nên mềm lòng, giữ lại một đứa tai hại như anh!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...