Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
“Hơn nữa, anh có biết tình cảm là gì không? Anh thích người nào chưa, yêu đương với ai chưa mà nói? Anh cái gì cũng không biết thì anh khuyên tôi được gì đây? Người trong lòng tôi là ai không liên quan đến anh, tôi ở cùng ai cũng không phải chuyện anh quản được!”
Ngữ khí Bạch Thư Hân vô cùng ác liệt.
Lời nói ra giống như viên đạn bắn ra phát nào trúng phát đó, nhanh, chuẩn lại ngoan độc.
Cô bị lửa giận công tâm cũng vì anh đột nhiên mạo phạm vào vết sẹo đau nhất, sâu nhất nơi đáy lòng cô.
Cô giống như một con nhím, chỉ có thể dựng lên những chiếc gai nhọn khắp người, hi vọng có thể giảm bớt tổn thương.
Cô rất không thích bị người khác xen vào việc của mình, nhất lại là chuyện tình cảm.
Ôn Mạc Ngôn nghe cô nói như vậy, con ngươi chợt co lại.
Hiển nhiên không ngờ rằng trong mắt Bạch Thư Hân bản thân lại là người không biết tự mình lượng sức, tự tìm mất mặt như vậy.
Cũng đúng thôi…
Anh đâu phải là gì của cô, dựa vào đâu mà can thiệp đời sống tình cảm của cô được chứ.
Anh coi cô như một người bạn, thực lòng quan tâm chăm sóc, nhưng cô lại không coi anh là bạn..
Ôn Mạc Ngôn không nói lời nào, buông lỏng bàn tay đang nắm tay Bạch Thư Hân, ánh mắt tràn đầy vẻ ảm đạm.
Bạch Thư Hân nhìn thấy trong mắt anh hiện lên một tia bị thương, trái tim phút chốc run rẩy, há miệng thở dốc định nói gì đó.
Nhưng…
Cuối cùng muốn nói lại thôi.
Cô cắn chặt răng, cằm dưới bạnh ra, xoay người rời đi.
Vừa định lên lầu thì ngoảnh đầu lại đã nhìn thấy Cố Cố.
Cô bé đang ôm con gấu bông, đứng ở góc cầu thang nhìn hai người họ.
Ánh mắt trong suốt như thủy tinh.
Bạch Thư Hân đối diện với ánh mắt trong trẻo sạch sẽ kia, cả người cứng đờ.
Trái tim như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn, cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói, Cố Cố đã hỏi: “Hai người… đang cãi nhau sao?”
“Cố Cố, trở về ngủ đi.” Thanh âm Ôn Mạc Ngôn phá lệ trầm thấp khàn khàn mang theo một chút buồn bã.
Cố Cố nhìn vết thương trên khóe miệng cậu mình, hốc mắt dần ửng đỏ.
“Cậu, mặt cậu bị làm sao vậy?” Cố Cố chạy nhanh xuống dưới, Ôn Mạc Ngôn ôm cô bé vào trong ngực.
“Cậu có đau không?”
“Cậu không đau, là cậu không cẩn thận nên mới ngã bị thương, không sao cả.
Giờ Cố Cố nên đi ngủ đi nhé, theo Tiểu Bạch lên lầu được không nào?”
“Tiểu Bạch...”
Cố Cố có chút sợ hãi nhìn Bạch Thư Hân.
Bạch Thư Hân siết chặt đôi tay nhỏ bé, cảm thấy bản thân không cách nào ở lại đây được nữa.
Nơi này vốn dĩ không phải nhà của cô, ở lại đây còn có ý nghĩa gì nữa?
“Thật xin lỗi, tôi đột nhiên nghĩ ra tôi còn có chút việc, xin phép đi trước.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...