Cô chợt có cảm giác, trước kia dù quản lý hung thần ác sát, giờ phút này trông hết sức hòa nhã, trông giống như là bồ tát tái thế vậy.
Chắc chắn lúc này dì ấy rất lo lắng cho mình!
"Di cứu cháu, cháu không quen người người, anh ta cưỡng đoạt dân nữ!"
"Bạn học, tôi."
Dì quản lý còn muốn nói là giúp cô báo cảnh sát, sợ là mình không thể giúp sức rồi.
Nhưng không ngờ một ánh mắt rét lạnh thấu xương của Cố Gia Huy quét tới, nháy mắt dì ta đã sợ tới mức không dám nóng nảy.
"Cái đó...!tôi không nhớ là cháu về trễ, chúc các cháu đi chơi vui vẻ, bye bye!"
Nói xong, dì quản lý ký túc xá chuồn đi mất.
"Di, làm người cần có tấm lòng lương thiện! Có người bắt cóc sinh viên này! Có người tốt nào không, cứu mạng..."
Hứa Minh Tâm hô to cầu cứu, Cố Gia Huy sợ ngày mai lên báo xã hội, thế là anh không khách khí mà vỗ một cái thật mạnh lên cái mông của cô.
Áy, đau quá!
Cầm thú, thật không phải là người mà!
Đi quá giới hạn còn có lý hả?
"Cậu ba Cố, anh đánh phụ nữ, tôi phải công khai chuyện này của anh!"
"Em đi công khai, chiếu các thiên hạ, Cậu ba Cố tôi đã đám mông vợ mình!"
"Anh...!sao anh có thể nói ra lời nhục dục như vậy hả?"
Hứa Minh Tâm mặt đỏ tại hồng.
"Nếu em còn dám ồn ào nữa thì tôi sẽ đánh cái mông em nở hoa luôn đấy!"
Cố Gia Huy thấp giọng, giả vờ nói với vẻ hung thần ác sát.
Hứa Minh Tâm há miệng, một chữ cũng không dám phát ra.
Cô sợ đau, cũng sợ cái mông nở hoa, ngày mai cô vẫn muốn ngồi trên ghế!
Cuối cùng, cô đã bị Cố Gia Huy đưa lên xe.
"Sao cô Hứa...!lại mặc như vậy?"
Khương Tuấn thấy cô được cái áo khoác dài bao lấy nên có hơi ngạc nhiên, không nhịn được nhìn thêm hai cái.
Cố Gia Huy híp mắt, thẳng tay cho tấm chắn ở chỗ ngồi trước và sau lên cao.
Hứa Minh Tâm nghe thấy thế, lúc này cô mới chú ý đến việc trên người mình chỉ mặc mỗi một cái áo khoác, bên trong trống không.
Vừa nãy, cô và Cố Gia Huy cãi nhau ầm ĩ nửa ngày ở ký túc, người cô trần truồng cãi nhau với anh à?
Vừa nghĩ tới đây, đại não nháy mắt sung huyết, cô trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy cũng hăng hái nhìn mình, trong mắt còn có vẻ trêu tức.
"Lần đầu thấy, vẫn như cũ, không có lớn lên."
Anh sát lại gần, nói nhỏ ở bên tai cô.
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, cả người cũng hơi sụp đổ.
"Lưu manh!"
Cô nổi giận đùng đùng giơ tay lên, sau đó chính là một cái tát.
Bất ngờ nên Cổ Gia Huy cũng không kịp phòng bị, anh không ngờ anh lại đánh mình.
Sườn mặt hoàn hảo bên kia của anh, nhanh chóng sưng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, xuất hiện một dấu bàn tay rõ ràng.
Khương Tuấn ở phía trước nghe thấy tiếng, sợ tới mức phanh gấp xe.
"Cậu lái xe cho tử tế vào!"
Cố Gia Huy đè thấp giọng, lạnh lùng quát.
Khương Tuấn không dám có hai lời, vội vàng lái tiếp.
Hôm nay cô Hứa sao thế nhỉ, ăn phải thuốc súng à? Trên đời này, còn chưa có ai dám đánh ông chủ đâu, cô là người đầu tiên đấy!
Hứa Minh Tâm run run nhìn vào bàn tay mình, dưới tình thế cấp bách cô không có nghĩ nhiều.
Là anh đùa giỡn lưu manh, chuyện không liên đến mình!
"Anh bất lịch sự với tôi trước..."
Cô ôm chặt cơ thể, hơi run run nói.
"Tôi không ngờ em muốn phân rõ với tôi như vậy."
Giọng anh khàn khàn, cực kỳ trầm thấp, cô nghe được mùi bị tổn thương nhàn nhạt ở trong đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...