Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!


Cô nghĩ tới Cố An Nhiên, đột nhiên phải rời đi mấy ngày, Cố An Nhiên ở nhà một mình phải làm thế nào đây?
Cố Gia Huy đã nói với Ôn Mạc Ngôn để cuối tuần được nghỉ cậu ấy sẽ tới chăm sóc cho Cố An Nhiên, cũng để Khương Tuấn ở lại đây.

Hứa Minh Tâm nghe thế thì mới yên tâm.

Cô đi học một tuần, rất nhanh đã tới cuối tuần rồi, Cố Gia Huy lái xe chở cô đi, cũng không phải là rất xa, đại khái là phải lái xe khoảng bốn giờ đồng hồ.

Sáng sớm xuất phát, sáng thứ hai sẽ về sớm.

Trước khi rời đi anh còn đặc biệt gọi cho Ngôn Dương một cuộc điện thoại.

Anh muốn Cố An Nhiên phải bình an sống sót, một cọng tóc cũng không được thiếu mất.

Buổi chiều Ôn Mạc Ngôn tan làm rồi quay về phòng trọ một chuyến để cầm một vài thứ tới.


Bạch Thư Hân đứng trước cửa nhìn Ôn Mạc Ngôn, thấy anh ấy cầm một bọc đồ thật to, toàn là đồ mà trẻ con thích ăn nên liền biết anh muốn đi tới biệt thự.

“Anh đi thăm Cố An Nhiên sao?”
“AnhGia Huy và Hứa Minh Tâm đi về quên để cúng viếng bác gái, để Cố An Nhiên ở biệt thự một mình anh không yên tâm, vì thế nên anh muốn tới chơi cùng con bé.

Cuối tuần em có dự định gì không?” anh ấy nghiêng đầu hỏi.

“Em cũng không có sắp xếp gì, có thể sẽ ở lại kí túc xá.

Em cũng mua cho Cố An Nhiên vài món đồ chơi, ngẫu nhiên nhìn thấy, lông xù xù nên nhịn không được mà mua cho cô bé một cái.”
Bạch Thư Hân cầm một món đồ chơi hình một con cá lớn được làm bằng bông từ trong phòng ra.

“Đây là cá voi, cũng có thể dùng làm ghế thư giãn, ngồi ở phía trên thoải mái lắm.”
“Anh còn… còn nghĩ rằng một người con gái như em… sẽ không thích mấy thứ… mấy thứ lông lá xù xù như thế này chứ…”
Khi anh ấy nhìn về phía Bạch Thư Hân thì lại bắt đầu nói lắp ba lắp bắp.”

“Sao thế? Anh nghĩ rằng em là một người phụ nữ mạnh mẽ nên sẽ không thích những thứ này sao?”
“Không… không phải như thế đâu..”
Ôn Mạc Ngôn vội vàng giải thích.

“Được rồi, anh nhanh đi qua đó đi, em sẽ bỏ cái này lên xe giúp anh.”
Ôn Mạc Ngôn gật gật đầu.

Không lâu sau Ôn Mạc Ngôn liền tới biệt thự, khi Cố An Nhiên nhìn thấy con cá lớn đó thì mắt liền sáng bừng lên, cô bé nói: “Cậu, cậu nghĩ thông suốt rồi sao? Sao lại mua cho cháu cái này thế?”
“Cháu có thích không?”
“Thích chứ ạ, buổi tối cháu có thể ngủ cùng nó được không ạ? Gấu bông của cháu có thể có bạn mới rồi!”
“Đương nhiên là được rồi, tối nay cháu cũng phải ngủ cùng cậu nữa.

Cháu thích là được rồi, đây là dì Thư Hàn tặng cháu đó.”
“Thư Hàn tặng sao ạ?”
Ban đầu Cố An Nhiên cũng gọi cô ấy là dì Thư Hàn, nhưng sau này khi cô ấy biết được Cố An Nhiên gọi Hứa Minh Tâm là Minh Tâm nên cô ấy cũng bám riết không chịu buông tha mà bảo cô sửa miệng gọi mình là Thư Hàn.

Tuyệt đối không thể gọi con gái bằng xưng hô già hơn tuổi được, con gái kiêng kị nhất chính là điều này.

“Ừ, nếu như cô ấy biết cáu thích thì nhất định cũng sẽ rất vui.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui