Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Cô ta ho khan một tiếng, một giây sau đã thấy Ôn Mạc Ngôn gắp thức ăn vào trong chén để cô ta ăn lót dạ.
Trên xe vì mãi suy nghĩ nên cô ta vẫn chưa uống sữa chua anh đưa.
Đúng là bụng rỗng uống rượu thật tệ.
Bạch Thư Hân cảm ơn nhìn anh, lần đầu tiên cảm thấy cái con người trước mặt cũng không quá kém như tưởng tượng.
Qua ba tuần rượu, mọi người đã có men say.
Có người chưa đủ trình đã chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Ngược lại Bạch Thư Hân không đến nỗi nào bởi phần lớn đã vào bụng Ôn Mạc Ngôn.
Một tới hai đi, tổng giám đốc bên kia cũng nhìn ra tâm ý của Ôn Mạc Ngôn nên càng gây khó dễ.
Tổng giám dốc tự mình đứng dậy mời rượu Bạch Thư Hân mà xem nhẹ Ôn Mạc Ngôn.
“Ông Mộc à, không ngờ phòng kế hoạch của mọi người lại có một cô gái duyên dáng đến thế, vậy mà trước kia không dẫn đến uống rượu với tôi.”
“Mới tới.” Trưởng phòng cười ha hả: “Ông cũng đừng ức hiếp cô ấy, hai ta còn làm việc lâu dài với nhau mà.”
“Cũng chính vì hợp tác lâu dài nên trên bàn rượu phải uống cho vui.
Không uống cho vui, tôi sẽ chẳng kí hợp đồng đâu.”.
Đọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...