“Sao vậy?”
“Em còn chưa kiểm tra tin nhắn của anh, và cả lịch sử chat nữa.
Bạn gái kiểm tra điện thoại của bạn trai, không phải đều thích xem cái này sao?”
“Em biết anh không như thế, sao em phải xem nữa chứ?”
“Em không sợ anh ngoại tình hả?”.
“Sợ chứ, tất nhiên là sợ rồi, dẫu trên đời này còn rất nhiều cô gái ưu tú hơn em, ngày nào em cũng lo sợ được không vậy? Nhưng em nghĩ rồi, có sợ cũng khẳng có tác dụng gì, dựa vào nó để tìm cảm giác an toàn thì không thực tế.
Em nói rồi, em tin anh.
Nếu anh không còn thích em nữa, anh có thể nói với em, em không phải loại người không biết điều, cho nên yêu được bỏ được.”
“Đừng nói bậy, anh không thích nghe những lời này.”
“Vâng vâng vâng, em không nói nữa.”
Cố Gia Huy nắm tay của cô, cùng ngồi xuống băng ghế cách đó không xa.
Anh rất tinh tế còn giúp cô lau qua mặt ghế.
“Ngồi đây ăn đi, chúng ta ăn vài cái, còn lại để Khương Tuấn gói mang về.”
“Anh ấy không thích ăn cái này, em cứ ăn đi.”
“Thật ạ?”
“Vậy ăn thôi”
Hứa Minh Tâm vui vẻ nói.
Bánh bao vừa ra lò ăn rất ngon, cô không nhịn được mà mỗi miếng ăn trọn cái bánh.
Cố Gia Huy nhìn cô ngấu nghiến bánh bao, giống như đang thưởng thức món ngon nhất trên đời.
Vốn không có cảm giác thèm ăn, cũng cắn vài miếng thử xem.
Hương vị bình thường, không ngon bằng đầu bếp trong nhà làm.
Nhưng, thấy cô ăn ngon đến vậy, anh lại cảm thấy món bánh này là món ngon nhất trên đời.
Anh cắn từng miếng một, chậm rãi nhai.
Hứa Minh Tâm liên tục lắc đầu nói: “Anh ăn kiểu đó chẳng thoải mái gì cả, ăn bánh bao phải một miếng một cái mới thích.
Anh có biết, hồi tiểu học có học một bài văn, ‘Đánh hổ trên đồi Cảnh Dương, thấy Võ Tòng gọi mấy bát rượu, một đĩa thịt bò.
Sau đó vừa uống rượu vừa ăn thịt, em rất thích cảm giác đó.”
“Giáo viên bắt chúng em đọc thuộc đoạn văn đó, em sẽ ghim đoạn đó, cũng rất muốn thử xem cảm giác đó như thế nào: “Ai, chỉ tiếc rằng khi đó nhà họ Hứa ăn cơm đều nơm nớp lo sợ, chỉ dám nhìn đĩa rau xanh trước mặt, đũa mà vươn dài ra thì Trần Hiểu Vân sẽ nói em vô giáo dục, giống như ma đói đầu thai vậy.
Rõ ràng em không ăn gì, bà ta chỉ không thích em mà thôi, cho nên hại em ăn khỏe như bây giờ.”
“Ăn được là có phúc, hơn nữa ăn nhiều cũng không béo, rất tốt.”
“Thư Hàn cũng khen em vậy đó, nói em sẽ không lãng phí lương thực, đâu là chuyện tốt.
Là truyền thống tốt đẹp của đất nước chúng ta, cần giữ gìn.”
“Yêu anh cũng là truyền thống tốt đẹp, cần phải giữ gìn.”
“Hả?” Cô nghi ngờ nhìn anh: “Cố Gia Huy, từ lúc nào mà anh học được cái tật nói dối không chớp mắt đấy, vậy mà dám nói yêu anh là truyền thống tốt đẹp hả?”
“Lẽ nào không phải đang đề xuất chế độ một vợ một chồng, gia đình hòa thuận à?”
“Hả?” Nghe vậy, cô cũng không còn lời nào để phản bác.
“Cho nên, yêu anh là truyền thống tốt đẹp, cần phải giữ gìn sao?”
“…”
Cô cạn lời, không thể phản bác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...