"Anh ấy cho tớ cảm giác an toàn, có đôi lúc tớ rất sợ, nhưng nhìn thấy anh ấy
đây, tới liền không sợ nữa."
Nhà cũ đã xảy ra những chuyện không vui, anh ấy bảo vệ tớ, tin tưởng tớ.
Cô bị nhốt ở phòng học, anh chạy tới, thậm chí còn dẫn cô đi đến nhà họ Hứa xả giận.
Anh sẽ yên tâm giao tiền lương cho mình, dạy cô học, sẽ ôm cô ngủ lúc trời mưa to, còn sưởi ấm cho cô.
Rất ít khi cô cảm nhận được cảm giác được bảo vệ này, cô có thể cảm nhận được sự dịu dàng của Cố Gia Huy.
Cho nên, cô cũng muốn dốc lòng đối xử tốt với anh.
"Ôi, tớ thật sự không thể hiểu nổi rốt cuộc bây giờ các cô gái suy nghĩ như thế nào.
Bên này cậu đã nghĩ thông suốt rồi, thế cậu xác định Cố Gia Huy thích cậu chứ?"
Bạch Thư Hân tiện mồm nói ra, lời này vừa nói ra, nụ cười của Hứa Minh Tâm cứng lại.
Ách...!
Cô quên mất cái vấn đề này rồi.
Hình như Cố Gia Huy cũng chưa có tỏ tình với cô.
Cô lắc đầu.
Bạch Thư Hân bị câu chuyện của hai người bọn họ làm cho kinh ngạc, cô ấy trực tiếp giẫm phanh dừng xe, dừng xe ở bên đường.
"Đù má, hai cậu là hôn phu hôn thê thật hả? Đính hôn đến giờ, cũng được
một hai tháng rồi, đến giờ cậu mới hiểu ra, tôi nhịn rồi.
Làm nửa ngày, cậu cũng không biết rốt cuộc Cố Gia Huy có thích cậu không hả?"
"Chắc là...!thích đấy?"
"Tớ bị cậu làm cho tức sắp chết rồi!"
Bạch Thư Hân bị tức đến nỗi suýt thì hộc máu, tại sao cô cảm giác hai người bọn họ đều đang đùa giỡn...!
Bạch Thư Hân lại lái xe lần nữa, đưa cô về đến cửa biệt thự nhà họ Cố.
"Cậu mau xuống xe, nhìn thấy cậu là tớ lại tức, tớ vẫn muốn sống lâu một tí, không muốn bị tức chết!"
"Tối nay sau khi tớ hỏi rõ, tớ sẽ báo tin cho cậu! Lần này, tớ nhất định không hồ đồ nữa!"
"Không hồ đồ thì cũng hồ đồ đến giờ rồi, tớ còn có thể trông mong gì vào cậu sao? Cố lên, nếu cậu đã thích anh ta, thì tớ chúc phúc cho các cậu."
Tuy ngoài mặt Bạch Thư Hân tỏ ra ghét bỏ, nhưng trong lòng cô ấy vẫn quan tâm cô.
Hứa Minh Tâm nhìn cô với ánh mắt vô cùng cảm ơn, sau đó xoay người nhìn ngôi biệt thự đèn đuốc sáng trưng, chạy nhanh vào.
Bạch Thư Hân nhìn theo bóng lưng vui sướng chạy vào của Hứa Minh Tâm, im lặng thở dài.
Không khó để nhìn ra, cô nhóc này rất thích Cố Gia Huy, chỉ mong Cố Gia Huy là chồng của cô ấy, sẽ cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc hơn nữa.
Nhưng, bây giờ hai người lại đang ở đâu cơ chứ?
Cô thở dài một tiếng, trầm mặc một lúc lâu.
Cô lấy điện thoại ra, ấn một số điện thoại mà cô đã thuộc lòng, không cần phải ghi chú bất kỳ cái gì.
Rất nhanh đã có người bắt máy, đối diện truyền tới một giọng nói thản nhiên, hơi trầm thấp, dường như xen lẫn chút mệt mỏi.
"Ai vậy?"
Vào giây phút Bạch Thư Hân nghe thấy giọng nói của anh ta, trái tim căng thẳng, ngay cả hít thở cũng trở nên thật cẩn thận, thở mạnh cũng không dám.
Kỳ thực, cô ấy hâm mộ Hứa Minh Tâm dám yêu dám hận.
Cô ấy và Ngôn Hải giống nhau cùng là một kiểu người, yêu trong lòng khó mở miệng.
Ngôn Hải là kín đáo, còn cô là vô thể nói ra.
Đối phương chờ không thấy lời đáp của Bạch Thư Hân, do dự một chút, nói: "Thân Hân à?"
Bạch Thư Hân nghe thấy tên của mình, trái tim lập tức luống cuống, vội cúp điện thoại.
Trong đêm tối, có vẻ hơi yên lặng.
Đối phương không gọi lại, mà gửi một tin nhắn.
[Tiền sinh hoạt tháng này đã chuyển vào thẻ em rồi đấy, chăm sóc bản thân cho tốt nhé.]
Bạch Thư Hân nhìn một dòng chữ đen, hốc mắt ửng đỏ.
.