Vì chuyện làm ăn của anh cả, thì chị ta có quyền dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy sao?
La Thanh Nhã bị vạch mặt, sắc mặt hết sức khó coi, giận đến đỏ ửng, lát sau lại xám như gan lợn luộc.
Cố Yên liếc ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, thản nhiên nói: “Chị dâu, người ngay không nói chuyện mờ ám, tôi nói không đánh tức là không đánh, nếu quả thật là tôi ra tay, anh ta chắc chắn không chỉ bị thương thế này.
Chị cho là, tôi sẽ tha cho người có ý đồ xâm phạm tôi sao? Ngoài ra, chị dâu à, chị cũng đừng coi tôi là đá lót đường, vật hy sinh cho việc làm ăn của các người, tôi không phải đá lót đường của anh cả, chuyện nhà các người không liên quan đến tôi.
Tôi đã không giúp anh ba, cũng sẽ không giúp anh chị đâu.”
“Cô… sao cô dám nói chuyện kiểu đó với chị dâu cô hả? Tôi làm sao biết anh ta động tay động chân! Mà cho dù trong nước trà có gì đó đi nữa, nhưng cô không uống vào, chuyện còn chưa xảy ra cơ mà! Cảnh sát bắt người cũng phải đưa chứng chứ, cô sồn sồn lên như thế làm gì?”
“Chị dâu, chị dám lập tức khẳng định là tôi?” “Không phải cô thì còn ai? Hôm nay nếu tôi không dạy dỗ cô một trận tử tế, tôi sẽ… Tôi sẽ không còn là chị dâu cô nữa, tôi cũng không tin, tôi ở nhà mình mà còn không nói nên lời được?”
Tâm lý La Thanh Nhã có chút kích động, thật sự là do mối làm ăn kia quá lớn, cho dù sao, cũng ngàn vạn lần không thể làm tổn thương hòa khí hai bên.
Bây giờ, còn nói chuyện hợp tác chỉ e khó như lên trời.
Cố Triệt vì thế mà quở trách chị ta không thôi, bây giờ chị ta đúng là giận không chỗ xả.
Chị ta không chút do dự giơ tay lên, một cái tát hung hãn rơi xuống.
Nhưng thân mình Cố Yên linh hoạt cỡ nào, làm sao có thể để cho chị ta đánh trúng được.
Cô không tốn mấy sức đã bắt được cú tát kia, lạnh nhạt nói: “La Thanh Nhã, chị đừng có quá đáng, tôi nể mặt anh cả mới bỏ qua cho chị hết lần này đến lần khác, chị đừng có được voi đòi tiên!”
“Được thôi, vậy cô cứ cố tình nói chuyện hỗn xược như vậy với tôi đúng không? Hôm nay cho dù bố đến, tôi cũng sẽ không tha cho cô!”
La Thanh Nhã lửa giận bừng bừng, liếc thấy nhân viên phục vụ bên cạnh, trong tay đang bưng một ly cà phê nóng bỏng mới vừa pha xong.
Chị ta cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ một lòng muốn trả thù Cố Yên, cho nên trực tiếp cầm lên, hung hãn tạt đến.
Cố Yên theo bản năng né tránh, quên sau lưng còn có Hứa Minh Tâm.
Lúc Hứa Minh Tâm nhận ra nguy hiểm, có muốn né tránh cũng không còn kịp rồi.
“A!”
Trọn một ly cà phê, trực tiếp hắt lên mặt cô.
Cho dù cô lấy tay kịp thời để lại, nhưng vẫn không tránh khỏi.
Cà phê nóng bỏng từ cổ áo chảy vào, áo quần dính bết vào da thịt.
Cô cảm thấy trên mặt đau rát, ngực áo đều là…
Cố Yên lòng như lửa đốt, vội vàng đỡ cô lên.
“Minh Tâm, cậu không có sao chứ? Mẹ kiếp! La Thanh Nhã chị chờ đó cho tôi, bà đây không đập nát nồi cơm nhà mày, bà đây không thèm mang họ Cố! Minh Tâm, cô cùng tôi đi bệnh viện trước đã, chúng ta sơ cứu trước đã!”
Cố Yên không dám trì hoãn, vội vàng dìu Hứa Minh Tâm rời đi.
La Thanh Nhã nghe thấy lời độc ác này, lại nhìn thấy gò má Hứa Minh Tâm ửng đỏ một mảng lớn, cũng rất sợ hãi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...