"Bây giờ trong đầu cậu nghĩ qua một lượt, rốt cuộc cậu thích ai?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cơ thể khẽ run, bộ dạng say bí tỉ dường như nhoáng cái đã tỉnh.
Câu nói này của Bạch Thư Hân, tựa như một chậu nước lạnh tạt vào đầu cô, khiến cô lập tức nghĩ thông suốt luôn.
Cô để ý đến Cố Gia Huy như vậy, lẽ nào đây không phải là thích sao?
Cho dù điều kiện của Ngôn Hải có tốt đi chăng nữa, thì sao chứ, anh ta cũng không phải người cô thích, vậy thì liên quan gì đến cô chứ? Bây giờ người cô đang nhớ, chẳng nhẽ không phải là Cố Gia Huy sao?
"Tớ thích Cố Gia Huy." Mới đầu, cô còn hơi do dự, nhưng tiếp sau lại càng ngày càng kiên định: "Đúng, tớ thích Cố Gia Huy, tớ thích anh ấy! Tớ chỉ bênh người mà tớ để ý thôi, cho nên tớ không nghe nổi có người nói xấu anh ấy.
Tới cũng thấy anh ấy cô đơn, cho nên tớ muốn ở bên cạnh anh ấy.
Mặc dù anh ấy không đẹp trai,
sau này cũng không giàu, nhưng thế thì sao chứ, tớ thích cuộc sống bình thường, không cầu giàu có nứt đố đổ vách, chỉ cầu khỏe mạnh!"
Cuối cùng Hứa Minh Tâm đã thông suốt, cô lập tức cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Cô túm chặt lấy Bạch Thư Hân, nói: "Tớ đã suy nghĩ cẩn thận rồi, tớ muốn nói cho Cố Gia Huy biết, tớ muốn gặp mặt rồi giải thích với anh ấy, tớ muốn nói cho anh ấy biết tấm lòng của tới..."
Cô hơi kích động, nói năng hơi lộn xộn.
Bạch Thư Hân cũng không biết rốt cuộc mình cảnh tỉnh Hứa Minh Tâm là tốt hay xấu.
Suy cho cùng thì điều kiện hiện tại của Cố Gia Huy và Ngôn Hải căn bản không có bất kỳ tính đáng so sánh nào.
Nhưng mà Hứa Minh Tâm ngu ngốc thì phải làm sao?
Kỳ thực, trước kia Bạch Thư Hân đã nhìn ra Ngôn Hải có ý với Hứa Minh Tâm, chẳng qua là Ngôn Hải chững chạc, tình cảm tinh tế, một mực giấu không nói ra.
Haiz...!cho anh không nói này, vốn đã sắp có một cô bạn gái, đảo mắt đã là vị hôn thê của người khác rồi.
Những tên cứ che giấu kia, xứng đáng độc thân cả đời.
"Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà."
"Cảm ơn Thư Hân, tớ yêu cậu chết đi được!"
"Đừng, bây giờ tớ đang thầm oán bản thân tớ rồi.
Hứa Minh Tâm, có phải cậu cận thị cộng thêm lòa không, người đàn ông ba tốt cậu không muốn, cậu lại muốn một người không tiền không quyền, lại còn xấu? Trời ơi, khiếu thẩm mỹ của cậu kiểu gì vậy, cậu là người trái đất ư?"
"Cố Gia Huy đâu có tệ như cậu nói, cậu đừng so sánh với con em nhà giàu, cậu nghĩ về những người dân bình thường xem.
Người đàn ông của tớ lương tháng năm ngàn tệ, cố gắng mấy năm là có thể mua được nhà rồi, đúng không?"
"Vâng vâng vâng, người đàn ông của cậu chỉ mua một nhà ở một tầng, Ngôn Hải có thể mua một tòa nhà!"
"Ách...!hơn nữa tớ cũng không thấy Cố Gia Huy xấu, nửa bên mặt còn lại cũng khá đẹp trai đấy.
Hơn nữa vóc người cao lớn, nhìn vào có nhiều cảm giác an toàn nhỉ?"
"Vâng vâng vâng, đầu năm nay người xấu đều rất có cảm giác an toàn, cho nên Ngôn Hải thua ở chỗ bản thân đã quá đẹp trai!"
"Ách...!hơn nữa Cố Gia Huy đối xử với tớ cũng tốt nữa..."
"Đừng nói nữa, cậu còn nói nữa, Ngôn Hải sẽ phải khóc ngất ở toilet đấy!"
Bạch Thư Hân vội vàng ngừng lại, đau lòng cho Ngôn Hải mấy giây.
Hứa Minh Tâm lè lưỡi, biết là đối xử với Ngôn Hải như vậy là rất tàn nhẫn, bây giờ cô mới nhận ra, hóa ra Ngôn Hải đã bỏ ra nhiều như vậy.
Nếu như...!trước đó chưa gặp được Cố Gia Huy, có khi cô sẽ u mê mà đồng
Nhưng bây giờ...!cô thật không thể đáp lại, từ trước tới nay chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu.
.