Bạch Thư Hân không chịu từ bỏ ý định, chặt chẽ níu tay Lệ Nghiêm, dùng sức như vậy, giống như là níu lấy cả thế giới, không muốn để cho anh rời đi.
Lệ Nghiêm nhìn cô lệ rơi như mưa ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn, lòng âm ỉ đau.
“Thư Hàn, trước kia đúng là anh quá hồ đồ, đối với chuyện tình cảm, anh không phân giới tuyến rõ ràng.
Cho dù bây giờ anh biết, em không phải em gái ruột của anh, bắt anh lựa chọn giữa em và Cố Yên, anh vẫn sẽ lựa chọn Cố Yên.”
“Tại sao… Nhất định là do suy nghĩ của anh quá bảo thủ, thâm căn cố đế, cho nên mới ra nông nỗi này.
Lệ Nghiêm, chúng ta nhiều năm như vậy, anh cưng chìu em, yêu tôi suốt hai mươi mốt năm, bây giờ anh muốn tước đoạt hết thảy những thứ này, em không cho phép.”
“Anh không có tước đoạt, em vẫn là em gái anh thương yêu nhất…”
“Không muốn, em không muốn làm em gái anh!”
Bạch Thư Hân u uất đến mất khống chế, ôm lấy Lệ Nghiêm thật chặt, hung hăng tìm môi anh hôn.
Lệ Nghiêm gắt gao bấu vào bả vai Bạch Thư Hân, thẳng thừng gỡ cô ra.
“Thư Hàn, đủ rồi, anh là anh em.” “Anh? Em không cần người anh này em thích anh, anh có nghe hay không, thích anh nhiều năm như vậy, có quỷ mới muốn làm em gái anh!”
“Nhưng mà… Chúng ta chỉ có thể là anh trai em gái, anh làm những chuyện hoang đường đối với em như vậy, anh sẽ nhận hình phạt từ chú, sanh sẽ cho em một câu trả lời hài lòng!”
“Anh… anh biết cả rồi?”
Bạch Thư Hân khiếp sợ nhìn anh.
Thật ra Lệ Nghiêm vẫn là một người tương đối truyền thống, nếu đã xâm phạm thân thể cô, nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng mà, bây giờ anh tình nguyện nhận trách phạt, cũng không muốn ở bên cạnh cô.
Anh thật sự kiên định với tình cảm như vậy sao?
Anh đối xử với cô chẳng qua như anh trai em gái, không có nửa điểm tình yêu nam nữ?
Dù là…
Động lòng trong nháy mắt cũng được mà!
“Đúng, anh biết.
Anh có lỗi với em, anh sẽ bù đắp cho em.”
“Anh lấy cái gì bồi thường? Đây là trong sạch cả đời của con gái, anh phải cưới em! Cưới em coi như trọn ân tình với bố mẹ, cũng đền bù cho em! Chúng ta không phải anh trai em gái ruột thịt, chỉ cần thông báo với mọi người, chúng ta có thể kết hôn hợp tình hợp lý! Nguyễn Doanh, cưới em đi!”
“Không thể nào.”
Lệ Nghiêm sắc mặt nghiêm nghị, nói dẫn từng chữ.
“Giữa anh và em, chỉ có thể là anh trai em gái, sẽ không có những thứ khác.
Ở trong mắt anh, em vĩnh viễn đều là em gái phải cần bảo vệ, không có bất kỳ suy nghĩ quá đáng nào hết.
Em mới vừa tỉnh lại, suy nghĩ quá nhiều không tốt cho sức khỏe.
Anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng, Yên cũng vậy!”
Giọng nói Lệ Nghiêm trong trẻo lạnh lùng, từ ngữ tuôn ra giữa hai cánh môi bạc phếch.
Ngay lúc này, mẹ Bạch cùng Hứa Minh Tâm đẩy cửa đi vào.
Hai người vừa vặn gặp nhau dưới lầu, liền cùng nhau đi lên.
Bên trong phòng bệnh, bầu không khí có chút kiềm chế.
Lệ Nghiêm sắc mặt lạnh lùng, còn Bạch Thư Hân mặt đầy nước mắt.
“Thế này là sao?”
Mẹ Bạch khẩn trương hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...