Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
“Cô ấy hả, cô ấy là một rổ trứng, anh phải bảo vệ cô ấy cả đời.”
“Anh không bảo vệ em ư?”
“Anh biết em sẽ buông bỏ đoạn tình cảm này và tìm được một người đàn ông thật lòng yêu mình, sẽ có người thay anh chăm sóc em.”
“Nhỡ đâu không có thì sao..”
“Không đầu, chắc chắn sẽ có, anh sẽ tìm cho em một người đàn ông xuất sắc hơn nữa để yêu thương em.” Sao anh nữ nhẫn tâm khiến Cô Yên cô đơn suốt quãng đời còn lại được?
Cố Yên nghe vậy thì cười cười và gật đầu thật mạnh.
Thế nhưng lòng cô ấy lại biết rõ quên đi đoạn tình cảm này chắc nói dễ hơn làm,
Từ tình đầu ngây ngó đến cá quãng thời gian dài theo đuổi, con đường đó có bao nhiêu cay đắng và gian nan cô ấy đều có thể chấp nhận được.
Cô ấy tưởng rằng ở bên cạnh anh chính là lời tỏ tình lớn nhất, đủ để xua đi mây mờ chờ trăng tỏ, nhưng bây giờ..
Sự thật đã vả vào mặt cô ấy thật đau, đau đến mức cả người đầy vết thương.
Lệ Nghiêm, đứng yên ngoài cửa thật lâu, lâu đến mức mặt trời xuống núi, bóng đêm dần dần bao phủ mảnh đất này.
Đêm đông rét lạnh căm căm.
Gió lạnh vô tình thổi vào người khiến đầu óc anh ta trở nên bình tĩnh lại.
Anh ta cần nghe chính miệng Bạch Thư Hân nói với mình thi mới quyết định được.
Anh ta đã gây ra tội không cách nào tha thứ được, anh ta đã làm tổn thương hai người con gái! Bây giờ anh ta nhất định phải nói cho rõ ràng!
Năm tay bất giác siết lại thật chặt, anh ta dùng rất nhiều sức, móng tay đầm sâu vào da thịt, đau thẩu tim gan.
Anh ta nhìn ảnh đèn trước nhà họ Cổ với anh mắt sâu thăm tham
Lệ Nghiêm về tới bệnh viện, cả người đã đồng lạnh như băng.
Bạch Tùng Dương đã giải quyết xong chuyện khách khứa bèn vội vàng chạy tới, biết được Bạch Thư Hân không sao mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ông ấy nhìn thấy Lệ Nghiêm trở về thì đi tới quát: “Lệ Nghiêm, nghe lệnh.”
Lệ Nghiêm nghe vậy thi cả người thẳng tắp, nói: “Nguyễn Doanh có mặt”
“Cháu đã biết mình sai ở đâu chưa?”
“Lệ Nghiêm biết sai”
“Hôm nay cháu không chỉ làm tổn thương tình cảm của hai nhà, nghiêm trọng hơn là mất hết mặt mũi nhà họ Cố, làm cho nhà họ Bạch trở thành loại bất nhân bất nghĩa, hơn hết là phụ lòng Cố Yên!”
“Lệ Nghiêm sai rồi, sau chuyện này cháu sẽ tự giác nhận trừng phạt, cũng sẽ cho mọi người một câu trả lời.
Cháu sẽ xử lý chuyện này, cho chú một câu trả lời hài lòng.”
“Câu trả lời nào cho chú? Là cho nhà họ Cố, là cho Cố Yên! Nếu như cháu là con trai chú, bây giờ chú chỉ hận không thể bắn một phát súng giết chết cháu! Nếu chú thi hành quân lệnh, vậy thì chú sẽ phạm lỗi bất kính với anh cả và chị dâu, dù sao cháu cũng là vì Thư Hàn.
Nhưng… cháu bất nhân bất nghĩa, quả thực đáng hận!”
Lệ Nghiêm nghe thấy lời này, tim giống như bị một cái bàn tay vô hình hung hăng bóp mạnh, đau không thở nổi.
Bất nhân bất nghĩa….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...