Cũng làm khoảng thời gian trước vừa mới khai giảng, hội học sinh nhiều việc.
Ngôn Hải làm hội trưởng hội học sinh, thường xuyên mang đồ ăn về, nhiều lần, tự nhiên thăm dò khẩu vị của cô.
Mà ngay cả Hứa Minh Tâm cũng là kiểu phản ứng chậm, thì ra Ngôn Hải đã hiểu cô đến bước này rồi.
Biết cô thích ăn món gì, không ăn đồ dùng dầu sử dụng lại, còn biết hôm nay môn chuyên ngành nộp bài tập...!
Ai...!sẽ tốn công tốn sức đi ghi nhớ sở thích của một người như vậy? Hứa Minh Tâm luôn mơ hồ với tình cảm, đột nhiên có hơi ngỡ ngàng.
Bây giờ cô rất muốn tìm một người thông minh để hỏi một cái, bản thân không cần phải ở đây suy đoán lung tung, cô nhìn sang Cố Gia Huy với ánh mắt cầu cứu.
Mà giờ phút này, Cố Gia Huy cũng đang nhìn cô, ánh mắt tĩnh mịch kia nhìn cô không chớp mắt, mang theo ý lạnh và cả...!
Tức giận.
Cố Gia Huy tức giận rồi.
Nhưng cô không có làm chuyện gì quá đáng mà.
Ngôn Hải múc cho cô một bát canh, anh ta nói: "Nhân lúc canh còn nóng em uống đi, bồi bổ sức khỏe, em gầy quá, anh thật lo một trận gió to thổi đến thì thổi em đi mất đấy."
"Em...!em không ăn nữa, em bỗng thấy hơi không thoải mái, em đi trước đây."
Hứa Minh Tâm hốt hoảng rồi, không biết làm thế nào để đáp lại lòng tốt của Ngôn Hải dành cho mình, cô vội vàng chuồn mất.
"Minh Tâm!"
Ngôn Hải vội vàng đứng dậy, gọi một câu, nhưng lại không có đuổi theo.
Anh ta kiềm chế tốt, cũng không thể bỏ Cố Gia Huy ở đây một mình.
Anh ta lại ngồi xuống một lần nữa, gửi tin nhắn cho Hứa Minh Tâm, để khi cô về tới trường, nhắn tin cho anh ta.
Sau khi gửi tin nhắn xong, anh ta lại nhìn về phía Cố Gia Huy: "Tôi đã được nghe nói về tiếng tăm của chú ba, hôm nay có dịp gặp mặt, thật là may mắn của tôi."
"Ồ? Vậy sao? Tôi sợ là sau này cậu sẽ không còn muốn gặp lại tôi nữa."
Cố Gia Huy không nhanh không chậm nói, lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng là không ai dám coi nhẹ sức nặng trong đó.
Cố Gia Huy vẫn luôn khiêm tốn, Kinh Đô lên bài đã ít lại càng ít, nhưng bố từng nói, không được khinh thường người này.
Nội bộ nhà họ Cố tranh đấu kịch liệt như thế, mấy năm nay Cố Gia Huy đều có thể sống tốt, đủ để thấy không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Hơn nữa, rốt cuộc là đã trải qua chuyện đáng sợ gì, mới có thể để lại vết sẹo nửa khuôn mặt và cả người chìm trong khí thế đáng sợ làm người ta sợ hãi.
Giống như bảo kiếm để trong vỏ, vẫn chưa lộ ra sự sắc bén, cũng có hơi làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào.
Đôi mắt kia...!thâm thúy âm u, ẩn náu thần phục.
Ngôn Hải rất dịu dàng, mỉm cười nói: "Sau này tôi sẽ thừa kế sản nghiệp của bố, khó tránh khỏi giao thiệp với người làm ăn, sau này e là còn phải nhờ cậy chú ba.
Tôi nhìn ra, chú ba cũng rất quan tâm đến Minh Tâm, em ấy cũng là một cô gái khiến người ta sẵn lòng đối xử tốt với em ấy.
Tuy chú ba là người nhà họ Cố, và cũng chẳng hề thân với nhà họ Hứa, nhưng lại có thể quan tâm Minh Tâm, Ngôn Hải vô cùng cảm kích."
"Tôi quan tâm cô ấy, đây là chuyện của tôi và cô ấy, muốn cảm ơn thì cũng phải là cô ấy đến cảm ơn tôi, cậu cảm ơn tôi làm cái gì? Huống hồ, xét theo vai vế thì đúng là cô ấy phải gọi tôi một tiếng chú ba.
Nhưng tôi và nhà họ Ngôn, cũng không phải thân bằng bạn hữu, chú ba này tôi không đảm đương nổi.
Tôi cũng có việc, đi trước tạm biệt."
.