Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
“Được ạ, cảm ơn bác gái.” Cố Yên nhìn thấy Lệ Nghiêm thế này thì lòng cô ấy cũng thấy hơi khó chịu.
Tay anh ta cứ siết lại thật chặt, vì dùng sức quá nhiều nên mấy đốt ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên.
Cô ấy hơi đau lòng vươn ta qua, đặt tay mình vào lòng bàn tay Lệ Nghiêm.
Lòng bàn tay của anh ta có vài vết bấm sâu, tất cả đều do móng tay đâm vào.
Cô ấy cẩn thận vuốt ve nó rồi trái tim còn đau hơn cả anh ta.
Cô ấy nắm lấy nó thật chặt, chẳng dám buông ra một phút giây nào.
Lệ Nghiêm thấy Cố Yên như thế thì dần bình tĩnh lại.
Tâm trạng của Mai Uyển Phương đang rất vui nên nói cũng nhiều hơn bình thường.
Lệ Nghiêm thường không đáp những câu bà hỏi, để bầu không khí không trở nên gượng gạo và không khiến Mai Uyển Phương phải đau lòng khổ sở thì Cố Yên luôn nghiêm túc trả lời bà ấy.
Mai Uyển Phương cực kì biết ơn Cố Yên, bà có thể nhận ra cô gái này thật lòng yêu Lệ Nghiêm, luôn luôn giúp bà.
Dù Lệ Nghiêm không chịu chấp nhận bà thì bà cũng không có chút tiếc nuối nào nữa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cũng đến lúc Mai Uyển Phương phải tiêm thuốc.
Lệ Nghiêm kéo Cố Yên đứng dậy, nói: “Chúng ta cần phải đi.”
“Hai người phải đi ư?” Trên mặt Mai Uyển Phương là vẻ thất vọng.
“Sau khi tiêm thuốc này vào bác gái sẽ chìm vào mê man, bọn con ở lại đây sẽ làm phiền đến bác”
“Mấy ngày nay bác cứ ngủ li bì, bác ngủ sắp mốc meo đến nơi rồi nên có thể không ngủ cũng được…”
“Thuốc này có lợi cho sức khỏe của bác nên bác hãy nghe theo lời bác sĩ Lệ Nghiêm nói.
Tiền Cao Ban cũng mở miệng: “Mẹ à, mẹ nghe lời con trai nói đi!”
Mai Uyển Phương nghe nói thế thì nhếch môi cười.
Bà ấy liên tục gật đầu, nói như một đứa trẻ: “Mẹ nghe lời!”
Lệ Nghiêm kéo Cố Yên xoay người rời khỏi đó, Mai Uyển Phương vội vàng hỏi: “Bác sĩ Doanh… Ngày mai cậu có đến thăm tôi nữa không?”
Bước chân Lệ Nghiêm chợt khựng lại, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Cố Yên ngước mắt lên nhìn anh ta, cô ấy có thể nhận ra Lệ Nghiêm đang bối rối.
Thật lâu sau đó, Lệ Nghiêm gật đầu: “Có, mai tôi và Yên sẽ quay lại, bác cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi không ở lại đây làm phiền nữa.”
Nói xong thì anh ta cất bước rời đi không quay đầu lại.
Mai Uyển Phương vui mừng ra mặt.
Ra khỏi cổng bệnh viện, Cố Yên đang định khen anh ta đủ can đảm để đối mặt thì không ngờ Lệ Nghiêm lại vươn tay ôm ghì cô vào lòng, chính xác là dùng rất nhiều sức.
Cố Yên bất ngờ không kịp phản ứng ngã vào lồng ngực Lệ Nghiêm, mất cả buổi trời mới hoàn hồn.
Anh ta vùi đầu vào hõm vai cô ấy, nói: “Cảm ơn em đã quyết định giúp anh, nếu không có lẽ anh sẽ mãi mãi không bao giờ nhấc chân đi về phía đó.
Anh biết rõ dù anh có lựa chọn thế nào cũng chẳng sai.
Một lựa chọn không làm bản cả người thất vọng, một lựa chọn không khiến lương tâm mình ray rứt, anh không thể làm tròn cả hai.
Cảm ơn em đã thay anh quyết định.”
“Anh không trách em là được rồi, em chỉ không muốn khiến anh phải tiếc nuối về sau thôi.” Cố Yên khẽ nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...