Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
“Mẹ nuôi, tuy là con cực kì kính nể mẹ nhưng mà con sợ mẹ bị lạnh đến nỗi bị thấp khớp mất, mẹ mặc quần giữ ấm đi, màu da, mẹ mặc váy dài không ai nhận ra đâu.
Con cũng mặc hai cái vào rồi, mẹ để lộ vai, con thì không nên mẹ đưa áo choàng cho con đi, con sợ mình sẽ bị đông cứng ở đêm từ thiện này mất.”
Thẩm Thanh nhìn chiếc quần giữ ẩm với vẻ mặt bối rối.
Cô biết sẽ có ngôi sao làm như vậy nhưng đêm từ thiện này là buổi trao giải cực kì lớn, cả thế giới đều dõi mắt xem, mặc cái này…
“Mẹ nuôi, thấp khớp!” Thẩm Thanh nghe thể thì lập tức cắn răng, cởi giày cao gót, không hề do dự mặc chiếc quần giữ ấm vào.
Sau đó Thẩm Thanh xuống xe, bọn họ phải đi tới bên kia để vào trong, đó là lối vào chỉ dành cho người có phận sự.
Cô nhìn thấy khoảnh khắc Thẩm Thanh bước xuống xe thì bầu không khí xung quanh bỗng chốc sôi sục lên.
Lăn lộn trong giới giải trí hơn hai mươi năm, gặt hái được cả danh tiếng và lợi ích, người đẹp lạnh lùng tài đức vẹn toàn đúng là khác hẳn.
Cứ như đóa hoa sen gần bùn nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn, khác hẳn với mấy cô gái mặc quần áo mỏng thật mỏng để thu hút ánh mắt của mọi người, có thể nói là ở một cấp bậc cao hơn hẳn.
Bà xuất hiện đại diện cho vẻ đẹp thu hút và thuần khiết của người con gái Á Đông.
Ống kính của đám phóng viên liên tục lia về phía này, Thẩm Thanh mỉm cười vẫy tay, chậm rãi bước lên thảm đỏ.
Mọi người đều dõi mắt về phía đó.
Trời ạ… Đó là cảm giác của một siêu sao quốc tế ư? Đúng là cực kì đặc biệt.
Hứa Minh Tâm cũng bất giác cảm thấy kiêu ngạo hẳn, đó chính mẹ nuôi của cô đấy!
Bọn họ không hề hay biết có người đang trà trộn trong đám phóng viên, lẳng lặng đứng nhìn chằm chằm tất cả mọi thứ đang diễn ra với ánh mắt lạnh lẽo âm u như loài rắn độc, cứ dán chặt vào người Thẩm Thanh.
Cả đường đi vào bà cứ thấy khó chịu thế nào ấy, có một ánh mắt như kim nhọn đâm vào lưng khiến bà cực kì khó chịu.
Miệng bà vẫn cong cong nụ cười mỉm, cố để giữ vẻ bình tĩnh bước vào trong.
Ban tổ chức sắp xếp người dẫn bà đến chỗ ngồi và bảo bà hãy ngồi đây nghỉ ngơi.
Mỗi một ngôi sao đều có một căn phòng hóa trang của riêng mình, nó nằm ngay phía sau.
Thẩm Thanh bước vào phòng trang điểm để dặm phấn, Hứa Minh Tâm cũng lôi túi lớn túi nhỏ ra để lát nữa Thẩm Thanh còn phải thay quần áo.
Khi đang dặm lại phấn thì điện thoại di động vang lên, Thẩm Thanh nhìn dãy số xa lạ đó và hơi do dự.
Cuối cùng vẫn không nhịn được nhấc máy.
Thế nhưng… Sau khi bà nhấc máy thì đầu dây bên kia chẳng có một âm thanh nào cả.
Bà ấy hơi bực bội, chẳng lẽ người nào đó đang chơi trò đùa dai đấy ư?
“Chị Thanh, đã dặm phấn xong rồi.”
“Ừ, mọi người ra ngoài trước đi, tôi muốn tập lại một chút.”
“Được, chúng tôi ở bên ngoài chờ chị.”
Những người còn lại trong phòng đều đi hết, chỉ có mỗi một mình Thẩm Thanh trong phòng.
Thẩm Thanh đang đọc lời thoại thì điện thoại lại reo lên một lần nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...