Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Đến lúc Hứa Minh Tâm phải đi rồi.
Hứa Minh Tâm có thể nhận ra cô bé không nỡ, Strzyga đi tới nói: “Tôi vừa mới nhận được tin tức báo rằng bà Thẩm Thanh phải diễn tập suốt đêm, có lẽ không thể về được.
Cô Minh Tâm về đó cũng chỉ có một mình, thôi thì ở lại chơi với cô chủ thêm một khoản thời gian nữa đi.”
Ông ấy vừa dứt lời thì Hứa Minh Tâm cũng nhận được tin nhắn, người gửi là Thẩm Thanh, bà ấy nói tối nay mình có việc nên không thể về được, bảo cô tự lo cho bản thân mình thật tốt.
Xem ra bà ấy bận rộn thật, nếu không thì đã gọi điện thoại báo rồi.
Cô cũng vui vẻ ở lại thêm một đêm, sự thật là Diên quá xinh xắn đáng yêu rồi.
Những thứ xinh đẹp luôn có sức mạnh khiến con người ta nhìn không thể rời mắt và thích không nỡ buông tay.
Diên nhìn Strzyga với ánh mắt đầy cảm kích, dùng ngôn ngữ tay trao đổi.
“Cảm ơn chú Strzyga.”
“Cô chủ, sáng mai bà chủ sẽ trở về lúc mười giờ sáng.’ “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ để bạn ấy về trước mười giờ.”
Tối đó sau khi ăn cơm xong thì Strzyga sắp xếp phòng ngủ cho cô.
Không ngờ nữa đêm trời lại có bão tuyết thổi quét.
Đêm đông lạnh lẽo, gió và bão tuyết cứ gào thét âm ï.
Đây là lần đầu tiên Hứa Minh Tâm ngủ trong một căn phòng to lớn như thế, chiếc giường khổng lồ thế này thì chắc có lăn ba vòng cũng chưa ngã xuống được.
Thế nhưng… Cô lại cảm thấy cực kì sợ hãi!
Căn phòng lớn thế này thì ngủ một mình sẽ có cảm giác cực kì quái dị.
Hứa Minh Tâm tái mặt đi tới phòng của Diên, gõ cửa bước vào.
Diên thay bộ váy ngủ màu trắng, không rườm rà lắm nhưng trông có vẻ rộng thùng thình.
Cô bé trông khá là nhỏ nhắn nhưng lại mặc bộ quần áo nhìn khá nặng nề thế này thì có vẻ khung xương cũng không nhỏ lắm.
Cô để ý thì đến một điểm đó là Diên không có ngực!
Hứa Minh Tâm không thể kiềm chế được móng vuốt sói của mình, sờ sờ ngực cô bé.
Cũng cùng một cỡ với cô, tâm hồn được an ủi!.
Truyện Đam Mỹ
Diên bất ngờ không kịp đề phòng, hai gò má chợt đỏ ửng lên.
Cô bé vội vàng kéo bánh xe lăn lùi về sau vài mét.
“Thẹn thùng hả? Không sao đâu mà, chúng ta đều là con gái với nhau hết á! Tối nay chị có thể ngủ với em được không? Phòng của nhà em quá lớn, một mình chị ngủ ở đó sợ lắm… Chị thường hay sợ… Mấy thứ bí ẩn ma quái ấy, thế nên chị không dám ngủ…”
Hứa Minh Tâm đáng thương nói.
Diên hơi do dự, ánh mắt cô bé trở nên phức tạp như đang lao vào cuộc chiến của hai người tí hon một thiên thần và một ác quỷ vậy.
Rốt cuộc có nên cho ngủ hay không, ngủ cùng nhau thì liệu bạn ấy… Có thể phát hiện ra bí mật của mình hay không?
Diên ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt Hứa Minh Tâm, ánh mắt đó yếu ớt và vô tội rồi cũng cực kì đáng thương, giống như một con thú mới sinh trong khu rừng già rộng lớn đang nhìn mình với đôi mắt chờ mong đáng thương.
Ánh mắt cô bé có một loại năng lực đặc biệt nào đó khiến con người ta không thể chống lại lời van xin của cô ấy.
Đau đầu thật đấy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...