Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Nếu anh đuổi theo có phải sẽ khiến mọi thứ thành công dã tràng không? Dù sao người sau này chăm sóc cô cũng không phải là anh.
Nhất định sẽ có một người đàn ông ưu tú xuất hiện, đối xử với cô tốt hơn anh gấp nhiều lần.
Cô vẫn luôn chán ghét bản thân, nói chuyện cứng nhắc, làm việc máy móc.
Rất thích giảng đạo, lại luôn chuyện bé xé to.
Anh làm anh trai thật quá thất bại mà, anh cũng không mong như thế, nhưng..
trách nhiệm của nhà họ Bạch vẫn cần một người đứng ra gánh vác.
Anh phải nghiêm túc, không được tùy hứng, mới có thể che mưa chắn gió cho cô.
Anh đã sớm quen với việc để cô tự làm chính mình.
Lệ Nghiêm dừng chân bên trong căn nhà của Bạch Thư Hân, Cố Yên đang xử lý cái ghế salon, dùng vải trắng che lại vài món đồ dùng tránh bụi bẩn.
Cô cũng không tuyệt tình mua luôn căn nhà này của Bạch Thư Hân.
Lúc mở cửa, thấy Lệ Nghiêm cô biết sao anh lại đến.
“Trước khi đi, Bạch Thư Hân nhờ em xử lý căn nhà này.”
“Anh tới xem một chút thôi.”
Giọng của Lệ Nghiêm có chút nặng nề.
Cố Yên đi theo phía sau anh, thấy anh đi tới phòng ngủ của Bạch Thư Hân thì dừng chân một hồi lâu.
Anh nhìn thấy một tấm hình chụp chung trên tủ đầu giường, là ảnh chụp từ tận mấy năm trước.
Chỉ có một tấm này do cô giữ.
Từ sau khi ba mẹ xảy ra chuyện, bọn họ cũng không còn thân thiết như vậy nữa.
Tay anh run run cầm tấm hình lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười rực rỡ của Bạch Thư Hân trong hình.
Thật ra khi còn bé cô rất lanh lợi.
“Lệ Nghiêm.”
Cố Yên có thể cảm nhận được nỗi đau của anh, trong lòng cảm thấy không tốt.
Lệ Nghiêm coi trọng cô em gái này hơn cả cô.
“Anh từ nhỏ đến lớn vẫn luôn muốn bảo vệ đứa em gái này.
Nhưng bây giờ em ấy không còn cần sự bảo vệ của anh nữa nên có chút không quen.
Thật ra Thư Hàn ra ngoài du lịch cũng rất tốt, chỉ là anh sợ nó ở bên ngoài bị người ta bắt nạt.”
“Lệ Nghiêm, anh chỉ là anh trai của cô ấy, anh không lo cho cô ấy cả đời được.”
“Anh biết.” Anh cũng không diễn tả làm sao: “Thật ra thì ánh mắt hai người có vài phần giống nhau, lần đầu gặp gỡ, dáng vẻ khi cười lên của em rất giống với con bé.”
“Lời này… Trước đây anh đã từng nói nhưng em không thích nghe.
Dù là em gái của anh nhưng em cũng không muốn giống cô ấy.
Em là bản thân em, em là Cố Yên.
Coi như em có giống cô ấy thì lúc anh nhìn em cũng không thể lẫn lộn.”
Cố Yên siết chặt nắm tay, may là bọn họ là anh em, may là vẫn bị mối quan hệ này trói buộc.
Nếu như không… Cô thật sự lo lắng bản thân sẽ thất bại.
“Đi thôi, anh đưa em về.”
Lệ Nghiêm nhẹ nhàng đặt tấm hình xuống, xoay người nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...