Cố Gia Huy không trả lời cô mà kéo cô đứng dậy, hành động ấy khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng sự việc cũng coi như kết thúc rồi.
Thế nhưng...!
Anh lại kéo cô đến trước mặt Hứa An Kỳ, nói: “Minh Tâm, em làm cho tôi xem hôm qua hai người đã chơi đùa với nhau thế nào.
Cô ta làm như nào với em thì em làm lại y hệt như thế, tôi rất có hứng thú với cách hai chị em chơi đùa đấy.”
“Cậu ba Cổ?” Cô ngây người, ý của anh là muốn cô tát trả lại cô ta sao?
“Sao vậy, có vấn đề gì à?” Anh siết chặt đôi bàn tay nhỏ bé lạnh toát của cô: “Dù trời có sập thì vẫn còn có chồng em giúp em chống đỡ, em sợ gì chứ?”
Khi nghe được câu nói này của anh, trái tim Hứa Minh Tâm cảm thấy thật ấm áp.
Cảm giác được người khác bảo vệ thật tốt, cảm giác này khiến cho cô cảm thấy lâng lâng!
Nếu Cố Gia Huy đã nói như vậy, thì Hứa Minh Tâm cũng sẽ lấy hết can đảm, trả lại cái tát ngày hôm qua.
Cùng lắm thì sau này cô cùng Cố Gia Huy chịu khổ cũng chẳng sao cả!
Cảm nhận được động tác của cô, Hứa An Kỳ liên tục lùi lại phía sau.
Cô ta kinh hãi lắc đầu, giận dữ nói: "Cô không được tát tôi, cô dựa vào đầu mà dám đánh tôi hả? Tôi là con gái cành vàng lá ngọc nhà họ Hứa, tôi là mợ chủ tương lai nhà họ Cố đấy! Cô không được phép đánh tôi!”
Cô ta vội vàng trốn sau lưng Hứa Văn Mạnh.
Hứa Văn Mạnh vô cùng căng thẳng.
Lúc trước, trợ lý của Cố Gia Huy là Khương Tuấn đã đến tìm ông ta nói một lần, nói rằng Hứa Minh Tâm là người phụ nữ Cố Gia Huy yêu thương, là con dâu tương lai của nhà họ Cố, nếu như nhà họ Hứa còn dám bắt nạt Hứa Minh Tâm một lần nữa thì Cố Gia Huy sẽ không khách sáo nữa.
Lúc đó, ông ta hoàn toàn không để tâm đến chuyện đó, không ngờ rằng chưa được bao lâu, con gái của ông ta lại gặp phải rắc rối!
Nếu như Hứa An Kỳ bị đánh, đương nhiên ông ta sẽ cảm giác đau đớn vô cùng.
Ông ta đứng dậy, nhìn Hứa Minh Tâm rồi nói: “Minh Tâm, con thử thuyết phục cậu ba Cố, bỏ qua chuyện này có được không? An Kỳ làm sai, bố thay mặt con bé xin lỗi con, được không?”
Trong lúc Hứa Minh Tâm đang do dự, giọng nói lạnh lùng của Cố Gia Huy vang lên từ phía sau.
“Minh Tâm, cô ta đối xử với em thế nào, em đáp trả lại như thế.
Ông Hứa, nếu như vợ của tôi.
có làm gì sai thì tôi cũng gửi lời xin lỗi ông trước.”
Cố Gia Huy vừa dứt lời, Hứa Văn Mạnh cũng cứng họng.
Hứa Minh Tâm liếc nhìn người đàn ông đang đứng sau lưng mình, trong mắt cô thầm hiện lên vẻ biết ơn sâu sắc.
Trái tim cô dường như có một dòng suối nước nóng dịu nhẹ đang chảy qua, lan tỏa khắp cơ thể ấm áp và êm dịu.
Cô biết rằng nếu để Cố Gia Huy nhìn thấy cảnh cố chịu ấm ức, anh chắc chắn sẽ nổi đùng lên và đòi lại công bằng cho cô.
Nếu Cố Gia Huy thẳng thắn như thế, cô đương nhiên cũng không thể thua kém anh được, cô phải mạnh mẽ hơn chút!
sự bất bình mà cô phải chịu đựng ngày hôm qua thực sự là có thể giải quyết bằng đúng một cái tát tay sao?
Bây giờ chỉ cần cô tát lại, đó cũng được coi là một cách xử lý rất nhẹ nhàng.
Cô hít một hơi thật sâu và nói: “Sau cái tát đỏ, cả hai chúng tôi đều rất rõ.
Những chuyện trước đây, tôi không tính toán với cô ta nữa.
Nhưng kể từ giây phút này trở đi, Hứa An Kỳ đổi với tôi thế nào, tôi sẽ đổi lại với cô ta như thế, cô ta muốn chơi đùa với tôi vậy thì tôi cũng không ngại chơi lại với cô ta đâu!”
Đôi tay nhỏ bé của cô nắm chặt thành nắm đấm, cô phải mất rất nhiều sức lực mới có thể thốt ra được những câu nói như này.
Điều này có nghĩa là trong tương lai, bất kể là bản thân cô ở trong hoàn cảnh nào, dù tốt hay là xấu, cô cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho Hứa An Kỳ một cách dễ dàng nữa.
Đúng lúc này, đôi bàn tay to lớn, ấm áp của Cố Gia Huy bỗng nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô.
Cô liếc nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm của Cố Gia Huy cũng lặng lẽ rơi trên người cô, ánh mắt đó bằng một sức mạnh kỳ diệu nào đó khiến cô cảm thấy an toàn vô cùng.
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, mọi nỗi sợ hãi trong lòng đột nhiên tan biến đi hết.
“Hứa An Kỳ, món nợ lần này của chúng ta nhất định phải thanh toán cho xong.”
“Nợ cái gì mà nợ, tôi không hiểu ý cô! Mẹ, mẹ giúp con với, con nghe không hiểu cô ta đang nói cái gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...