Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
“Thích ghê gớm, thích đến đánh mất bản thân, thích đến phát điên.
Chuyện này thật sự rất vô liêm sỉ, em xin lỗi anh, thật lòng xin lỗi… Nhưng em có thể làm gì đây, em không kiếm soát được bản thân mình!”
“Lệ Nghiêm, anh là bác sĩ giỏi nhất, anh có thế khám thử cho em không, Rốt cuộc em phải làm gì mới có thể quét anh ra khỏi tim em, rốt cuộc em phải làm thế nào mới có thể không thích anh nữa, anh nóicho em biết đi..”
“Trong lòng em rất khổ sở, anh có biết không? Anh có thể yêu người khác nhưng em đã đánh mất quyền để yêu rồi!”
Bạch Thư Hân mượn rượu đau khổ gào thét nhưng… Lệ Nghiêm không biết.
Anh ta không biết nỗi đau của cô ta.
Cô ta quả nhập vai vào vở kịch này nhưng anh ta lại như người ngoài cuộc.
Cuối cùng cô ta hét lên khản cả cổ rồi buông ldi bản thân.
Cô ta âm thẩm gạt nước mắt: “Lệ Nghiêm, em không muốn yêu anh nữa, em muốn tự kiểm soát bản thân mình.”
Cô ta thờ hắt ra một hơi, để cái ly xuống, sau đó đỡ anh ta nằm lên ghế sofa.
Vốn dĩ chi muốn cho anh ta nằm xuống nhưng không ngờ anh ta đột nhiên nắm được áo của mình, cả người cô ta cũng ngã xuống theo.
Cô ta đụng vào lồng ngực của anh ta, quanh mũi đều là mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trên người anh ta.
Không quá đậm mà có chút man mát.Mặt của anh ta gần trong gang tấc.
Trái tim của cô ta bất chợt đập lên liên hồi.
Tối nay… có phải cô ta có thể buông thả bản thân một lần không?
Cô ta đánh bạo nghĩ, sau đó có người lấy hết can đàm hôn lên đôi môi mòng của anh ta.
Lần này, cô ta không hôn lướt qua mà hôn rất sâu, sâu đến tận xương tủy.
Cô ta hôn một cách vụng về, muốn cạy mở răng của anh ta nhưng chỉ tốn công vô ích.
Ngay khi cô ta muốn từ bỏ thì đột nhiên người đàn
ông bên dưới có phản ứng.
Cô ta chỉ cảm thấy trời đất đào lộn, cơ thể bị Lệ Nghiêm đặt lên ghế sofa.
Cô ta mất đi tất cả quyền chủ động.
Cô ta khiếp sợ nhìn người đàn ông bên trên, thấy anh mở đôi mắt phượng hẹp dài ra.
Trái tim của cô ta cũng vọt lên tới cổ họng.
Lệ Nghiêm… biết không?
Cô ta vô cùng căng thẳng, đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của Lệ Nghiêm: “Đừng quay… Ngoan nào,”Lệ Nghiêm… Anh nhìn em, anh biết em là ai không?”
Cô ta cẩn thận hỏi.
“Đừng quậy..”
Lệ Nghiêm uống say mèm nên hoàn toàn không biết cô ta đang nói gì.
Anh ta chi biết cô ta làm minh rất không thoải mái, cơ thể… có một cảm giác quái lạ.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì thờ phào nhẹ nhõm, ý thức của anh không còn tỉnh táo nữa.
Lệ Nghiêm có một tật xấu là uống nhiều quá sẽ bị quên những chuyện đã xảy ra vào lúc đó.
Vậy có phải nghĩa là tối nay dù xảy ra chuyện gì thì ngày mai anh ta sẽ chẳng nhớ gì nữa?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...