Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Cô ta không cần anh ta chuẩn bị đồ cưới gì cà, cô ta chi mong anh ta có thể từ chối người khác thôi: “Lệ Nghiêm, em không muốn lập gia đình, anh cũng đừng cười người khác được không? Từ nhỏ đến lớn chúng ta luôn ở bên nhau, sao phải sống riêng chứ? Lệ Nghiêm.
Em không thích Cố Yên, thật sự rất không thích, anh có thể đổi người khác nhưng chị ta thì không được.
Anh không cảm thấy tính cách của hai người không hợp sao? Anh quen binh tinhvà hờ hững nhưng Cố Yên rõ là người hấp tấp.”
“Cô ngốc này, em cũng vậy mà.”
“Em? Sao em có thể giống cô ta được? Em sống với anh hơn hai mươi năm, còn cô ta mới quen biết anh được mấy năm thôi.”
“Nhưng em là em gái của anh, còn Cố Yên là người anh muốn lấy làm vợ.”
Lệ Nghiêm bình tĩnh nói.
Bạch Thư Hân há to miệng, còn muốn nói thêm gì đó nhưng khi nghe anh ta nói thể thì cổ họng đẳng chát, không thốt ra nổi một chữ.
Đúng vậy..
Cô ta chỉ là em gái, còn Cố Yên mới là người anh muốn lấy làm vợ.
Dù cô ta ba hoa chích chòe thế nào thì trong mắt Lệ Nghiêm, cô ta cũng chỉ là em gái mà thôi!
Cô ta cúi đầu xuống, khóe mắt đỏ thẫm.
Cô ta cổ sức chớp mắt, nước mắt lăn xuống đất rồi nhanh chóng biến mất không còn thấy gì nữa.
Khi ngẩng đầu lên, cô ta cười cười: “Thôi không nói nữa, mình về nhà đi.”
“Ừ, đi thôi”Lệ Nghiêm đã ngà ngà say nên không chú ý tới, sau đó nắm chặt tay của cô ta lào đào đến nhà trọ của cô ta.
Đi khoảng hai mười phút mới đến, Lệ Nghiêm muốn về nhưng lại bị Bạch Thư Hân cản lại.
“Lệ Nghiêm, hôm nay chuyện của hai người đã được quyết định, là chuyện vui nên anh có thể… uống với em một ly không?”
Cô ta muốn say một trận, cùng anh… sống mơ mơ màng màng.
Mong rằng khi cô ta tỉnh tảo thi vẫn sẽ là một Bạch Thư Hân lý trí, chỉ cần không gặp Lệ Nghiêm nữa, cô ta sẽ ổn thôi.
Nhưng khi vừa gặp được anh, lý trí của cô ta nhanh chóng tan rã.
Cả ngày cô ta cử cảm thấy bối rối, biết rõ mình sẽ chi liên lụy đến anh ta, hai người sẽ không có kết quả gì nhưng cô ta vẫn này sinh lòng tham.
Lòng tham muốn có nhiều hơn.Cô ta không nên ngăn càn hạnh phúc của Lê Nghiêm.
“Được.”
Lệ Nghiêm không từ chối.Bạch Thư Hân lấy rượu cất trong nhà ra, vốn định chỉ nhấp một miếng rồi thôi nhưng rượu quá nống và có thể dập tắt khổ đau nên cô ta không kiếm được uống vài ly.
Lệ Nghiêm cũng mơ màng cứ uống liên tục ly này tới ly khác.
Cuối cùng Lệ Nghiêm uống nhiều quá nên ngủ mất.
Bạch Thư Hân nhìn đường nét anh tuần của anh ta, nước mắt cũng không thể nén nổi nữa bỗng tuôn rơi.
“Lệ Nghiêm…”
Cô ta lớn tiếng gọi tên anh ta nhưng Lệ Nghiêm không nghe thấy.
“Lệ Nghiêm, anh hãy nghe cho kỹ đây, em thích anh.
Em, Bạch Thư Hân thích anh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...