Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Cổ Yên kéo Hứa Minh Tâm đi, sau khi ra khỏi cửa Hứa Minh Tâm hận không thể ôm cô ấy mà mănh liệt hôn một cái, nhưng lại bị Cổ Yên ngăn lại.
“Nhìn cậu bị chống kiểm soát kia, đáng không? So anh ba của tôi đến vậy à?”
“Thủ đoạn của anh ba cậu quả thâm sâu, tôi chỉ biết vài ba mánh khóe, anh ấy đều biết cả, lại còn bắt chước làm theo dùng trên người tôi.
Trái tim đàn ông như kim đáy bể vậy!”
Cổ Yên nghe vậy nhịn không được cười cười.
Cũng chỉ có Hứa Minh Tâm mới làm anh cô hao tâm tổn sức đến vậy thôi.
Người ngoài, anh ấy nhìn còn không thèm nhìn một cái, đừng nói đến việc tổn nhiều tâm tư như vậy.
Cố Yên chọn vài bộ quần áo, còn mua chút quà, cũng mua cho cả Bạch Thư Hân vài đồ nữa.
Cô ấy tò mò hỏi: “Cậu có biết Bạch Thư Hân với
Lệ Nghiêm không?””Thư Hàn rất ít khi nhắc đến, nhưng cũng có nói một chút.”
“Bọn họ… là anh em, đúng không?”
Cô tò mò hỏi.
“Quan hệ ngày trước không tốt lắm, Thư Hàn nói áp lực nhà họ Bạch rất lớn, đều phải nhập ngũ gi đó, nhưng bác sĩ Doanh gánh vác rất nhiều, chỉ để cho cô ấy có thể sống vui vè tư do.
Cô ấy luôn cảm thấy bản thân mình làm liên lụy bác sĩ Doanh, cho nên rất ấy náy tự trách, cũng muốn ra sức đẩy bác sĩ Doanh ra.”
“Như vậy sao, hóa ra chi là áy náy tự trách, xem ra tôi nghĩ nhiều rổi…”
Cổ Yên thở phào một hơi, cô càng nhìn cặp anh em Lệ Nghiêm với Bạch Thư Hân càng càng thấy không đúng.
Cô cũng là con gái, ánh mắt nhìn người đàn ông trong lòng chỉ có bản thân có thể hiểu được.
Nhưng khi cô nhìn thấy Bạch Thư Hân, lại cảm thấy ánh mắt của cô ấy rất quen.
Anh mắt ấy…
Như đang vô cùng lưu luyến mà nhìn người đàn ông trong lòng mình,Cho dù có giấu đi nữa, cũng có lúc bị lộ ra.Cổ Yên trong quân đội nhiều năm, cũng không hiểu phụ nữ lắm, cô cũng không dám nghĩ nhiều.
Bây giờ hỏi Hứa Minh Tâm rồi, nói gần nói xa mãi cũng mới yên tâm một chút.
Quả nhiên là cô nghĩ nhiều rồi.
Sao lại có thể chứ?
Anh em ruột, thì không thể có khả năng!
Hôm sau, Lệ Nghiêm lái xe đến đón cô, cô nhấc ra một hộp quà nho nhỏ, bên trong là loại trà nối tiếng.
“Sao còn đem cả quà nữa? Em đi tay không họ cũng sẽ rất vui vẻ.”
“Em vốn mua nhiều lắm, nhưng bố em nói con gái lần đầu đến nhà trai, đem nhiều quá sẽ làm người ta hiểu nhầm mình nịnh nọt, vẫn nên mang ít thôi.
Sau này từ tử tặng vậy, em còn mua quần áo cho Thư Hàn nữa, em nghĩ em ấy sẽ thích.”
“Vất và cho em rồi.”
Lệ Nghiêm nằm bàn tay nhỏ của cô.”Không vất vả, chỉ cần có thể thuận lợi làm chuyện này cùng anh, cái gì cũng tốt hết.
Đi thôi, emcó chút hồi hộp rồi đấy.”
“Đừng sợ, anh ở dây.” Von ven năm chữ, khiến trái tim Cố Yên nháy mắt yên bình lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...