Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Cố Gia Huy nhìn bộ dạng bận rộn của cô, lúc nào cũng như con bướm đang tung tăng bay lượn, đội mắt sáng như pha lê, giống như những vì sao trên thiên cung vây.
Vợ anh còn nhỏ, vẫn chỉ là một đứa trẻ, sao anh có thể hà khắc với một đứa trẻ như vậy chứ?
Càng huống hổ thái độ nhận lỗi của cô thành khẩn như vậy, còn biết nấu nướng làm anh vui lòng, như thế đã vô cùng đáng quý rồi.
Cố Gia Huy rửa tay xong ngồi xuống, Hứa Minh Tâm nhìn anh nếm một miếng, hỏi: “Thế nào? Có ngon không?”
“Hương vị quà thực không tối, không ngờ tay nghề của em tốt thế đấy?”
“Món ăn ngon như vậy, rõ ràng không phải em làmrồi, là di giúp việc làm đấy.”
“Vậy em làm món nào?”
Cố Gia Huy quét mắt trên bàn ăn một vòng, muốn chọn đĩa nào xấu nhất, nhưng lại không có.
“Em… tay nghề em không tốt, lại sợ làm ra món ăn bị cháy đen, anh ăn vào sẽ đau bụng, nên là… không xuống bếp, làm hại phòng bếp.”
“Đây là thải độ nhận sai của em à?”
Cố Gia Huy tức sắp chết, anh còn tường Hứa Minh Tâm vật và làm bữa cơm cho anh ăn cơ.
Kết quả cả một bàn ăn không có món nào là cô làm.
“Thái độ nhận sai của em rất tốt mà, anh xem hoa quả em đã rửa sạch rồi! Còn có món phu là thỏ cà chua này em cũng rất vất vả để khắc ra đấy! Với lại anh xem, trên mỗi quả em đểu khắc hai chữ “xin lỗi”, em khó khăn lắm mới khắc được, suýt nữa thì bị cửa vào tay đầy này!”
Hứa Minh Tâm hud hud bàn tay thon dài trước mặt anh, năm đầu ngón tay quả thật đã đò hồng lên, còn có vết bị cửa qua, xem ra cũng không phải là già.
Cố Gia Huy bất đắc dĩ, anh dễ mềm lòng quả rối, bị đứa nhóc này lừa gạt hai câu liền muốn bỏ quachuyện này.
“Anh ăn đi mà, xem thỏ cà chua em làm có ngon không.”
Cô cảm thấy đĩa thỏ cà chua mình tự tay làm, ninh nọt đưa cho anh.
Cô làm cái shit..
chỉ cắm mỗi hai cái tai vào thôi!
Vẻ mặt Cố Gia Huy bất lực, nhưng vẫn lấy ăn.
“Có ngon không? Em đã chọn cà chua rất khi đó, đảm bảo vô cùng ngot.”
“Hứa Minh Tâm, anh đã hoàn toàn xem xét lại bản thân, là anh sai rồi.”
“Ha?”
Cố Gia Huy tức đến hồ đổ rồi sao? Sao lại tự thấy sai thế?
Xong rồi xong rồi, không phải là giận đến hỏng đầu rồi chứ?
“Chú ba… anh… anh có thể tỉnh táo chút không?”
“Anh rất tỉnh táo.”
Đúng lúc đó Khương Tuấn đến, trong tay còn bưng một chiếc hộp hình vuông bọc vô cùng tinh tế.
“Đồ anh cần đây.”
“Được, lui xuống đi.”Hứa Minh Tâm nhìn chăm chăm chiếc hộp, thắt nơ bướm, giấy gói bằng ren, trông rất cao cấp.
“Mờ ra xem xem, quà anh chuẩn bị cho em.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...