Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Cô cứ nghĩ anh là người khổng lồ, cho dù trời có sập xuống, cũng sẽ không có lúc anh ngã xuống.
Nhưng không ngờ là…
Cố Gia Huy cũng là một người bình thường.
Cũng biết sợ hãi, cũng có lúc yếu đuối, cũng sẽ cầu xin cô…
“Cố Gia Huy..
Thân thể anh đang run rẩy này… Anh cũng có lúc sợ hãi sao?”
“Không được vạch trấn anh.”
Giọng nói của Cố Gia Huy rẫu rĩ truyền đến, có hơi không vui.
Hứa Minh Tâm nhịn không được cười rộ lên, tò mò hòi: “Vây anh khóc vì em sao?”
“Không có.”
Cố Gia Huy nói rất dứt khoát, nếu như không để ý đến đôi mắt ướt át.
“ÔI, thất vọng quá đi…”
Hứa Minh Tâm còn tường đầu Cố Gia Huy sẽkhóc bù lu bù loa lên nữa co, nhưng cô suy nghĩ một lát, Cố Gia Huy là ai chứ, sao anh có thể nói khóc là khóc được.
“Anh là đàn ông, không đến bước đường cùng, anh sẽ không nhượng bộ.”
Anh chờ hết hai mươi bốn tiếng, Hứa Minh Tâm vẫn hôn mê không tinh, lúc ấy anh chi muốn cho người nhà họ Trình cùng chôn theo, ở đâu ra mà lo lắng được nhiều như vậy.
Anh chỉ biết là, giải quyết xong mọi chuyện thì anh sẽ xuống suối vàng tìm cô.
Nước mắt có tác dụng gì?
Từ đó đến giờ anh vẫn luôn mạnh mẽ quyết đoán.
“Anh ba Cổ… Anh đừng ôm em, em còn chưa ăn no nữa…”
Cố Gia Huy vốn dĩ đang cảm thấy bầu không khi này rất tuyệt vời, còn muốn ôm lâu thêm chút nữa, nhưng nghe cô nói như vậy, anh không khỏi sa sắm mặt mày.
Làm mất hứng…
“Trong mắt của em chỉ có ăn, không có anh à?” “Đối với em thì anh cũng là đổ ăn của em mà.””O? Thể à?”
“Xinh xắn ngon miệng đó! Anh ôm em thi sao em nhìn anh được chứ? Em phải ăn cho ngon, cũng phải nhìn cho đã mắt, cái này gọi là hai bên không thể bỏ lỡ bên nào.”
Các bạn chọn truyen1.
one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
“Em ngụy biện quá trời.”
Cố Gia Huy cười nói.
Anh nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Minh Tâm, trong lòng âm thẩm ra quyết định.
Chi cần anh giải quyết xong chuyện của anh hai, anh sẽ dẫn cô rời khỏi.
Cô muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, thích sống như thế nào thì sẽ sống như vây.
Trước đây anh theo đuổi tiếng tăm lợi lộc, nhưng
bây giờ… Anh muốn theo đuổi người mà mình yêu.
Hứa Minh Tâm nằm trong bệnh viện tròn mười ngày, người nên đến cũng đã nên đến hết rồi, bao gồm cả người của nhà họ Hứa.
Chỉ có điều lần này Hứa Văn Mạnh đã đối xử lễ độ với cô hơn nhiều rồi.
Dường như chuyện lúc trước xảy ra ở trong phòng trang điểm, tất cả đều giống như một giấc mơ vậy.
Hứa Văn Mạnh không nhắc lại một chữ nào, trái lạicòn hỏi han cô rất ân cần săn sóc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...