Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Cố Gia Huy hôn lên bàn tay nhỏ bé của cô, hốc mắt đỏ lên.
Lúc này anh chưa thể ngã xuống được, anh không tin là Hứa Minh Tâm sẽ rời khỏi mình như vậy.
Đúng lúc này, đột nhiên máy theo dõi sự sống lại phát ra tiếng kêu chói tai.
Nguy hiểm!
Cố Gia Huy vội vàng gọi người vào.
Bác sĩ nhanh chóng đi vào, lúc này Lệ Nghiêm cũng thay áo blouse trắng đề tham gia vào đội cấp cứu.
Có anh ta ở đây, Cố Gia Huy cũng yên tâm hơn một chút.
“Bệnh nhân bị nhiễm trùng sau ca mổ, bị sốt cao, ý chí sống đang rất yếu, bây giờ đang bị sốc”
“Chuẩn bị kích giật bằng điện.”Lệ Nghiêm tỉnh táo nói.
Sau đó tất cả các nhân viên trong bệnh viện đều bắt tay vào chuẩn bị, Cố Gia Huy không được vào đó, chỉ có thể đứng ngoài nhìn mọi thứ.
Lệ Nghiêm tình táo hơn mọi người rất nhiều, suốt quá trình này đều do anh ta điều khiển.
Anh ta theo dõi các chỉ số sức khỏe trên máy, cố gắng hết sức để cứu cô.
Cơ thể mỏng manh của Hứa Minh Tâm bị nhấc lên, hạ xuống, sau đó lại bật lên rồi hạ xuống, cứ vậy lặp đi lặp lại.
Cơ thể của cô giống như một con thuyền lênh đênh trên biển rộng, không thể tìm nổi đường về nhà.
Trên trán Lệ Nghiêm đã có một tầng mồ hôi dày đặc, anh ta vừa làm vừa âm thầm cầu nguyện cho Hứa Minh Tâm bình yên vô sự, nếu không thì Cố Gia Huy sẽ mất hết lý trí, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Bây giờ chỉ có thể nhìn vào Hứa Minh Tâm để xem có thể cứu nổi Cố Gia Huy được không.
Có lẽ là Hứa Minh Tâm đã nghe được lời cầu nguyện của anh ta, các chỉ số sức khỏe trên máy cũng dần ổn định lại.Mặc dù vẫn chưa ra khỏi vùng nguy hiểm, nhưng đây là lần cấp cứu cuối cùng rồi.
Giờ mọi người còn phải đợi thêm hai mươi tư tiếng đồng hồ nữa.
Sau khi ra ngoài, Lệ Nghiêm nói: “Có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”
“Cảm ơn.”
Cố Gia Huy vội vàng nói một câu, vội vàng đi vào.
Hứa Minh Tâm bị biến chứng do cú đánh vào đầu, bắt đầu sốt cao, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, cà người liên tục toát mồ hôi.
Cô cảm thấy mình bị sốt đến mức mụ cả đầu rồi.
Cà người cô như bị rơi xuống một cái động không đấy, không nhìn thấy mặt trời đâu.
Cô cầu cứu rồi nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì cả, thậm chí còn thấy cả đám đầu trâu mặt ngựa gác cổng địa ngục.
Vậy là cô đã chết rồi à? Thế nên mới phải xuống âm tào địa phủ đúng không?
Một gã đầu trâu mặt ngựa đến trước mặt cô, nói: “Hứa Minh Tâm, dương thọ của cô đã hết, đi theo chúng tôi nào.”
“Đợi chút, tôi là người tốt cơ mà, tôi chưa bao giờ làm chuyện xấu gì cả, thậm chí còn làm rất nhiều chuyện tốt nữa, chẳng hạn như đỡ bà cố nội qua đường chẳng hạn..”
“Bà cố nội mà cô cũng dám đỡ à?”
“Đây không phải là vấn đề chính, đáng ra tôi phải được lên thiên đường chứ? Sao lại phải xuống địa ngục?”
“Chuyện cô nói không nằm trong phạm vi công việc của chúng tôi.
Thiên đường là định nghĩa của Phương Tây, hiểu chưa?” Đầu trâu mặt ngựa khinh bi nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...