“Đầu óc của cậu bị đầu độc rồi!” Bạch Thư Hân gõ nhẹ vào đầu Hứa Minh Tâm: “Sở dĩ người ta kết hôn không chỉ là vì tình yêu với nhau mà còn vì thế hệ sau nữa đó, hiểu chưa nào? Cậu có biết bao nhiêu người quan hệ trước khi kết hôn không? Là do họ sợ sau này kết hôn xong rồi sẽ có bất hòa trong chuyện giường chiếu, vì thế họ phải thử trước rồi mới đưa ra quyết định có kết hôn hay không.
Nếu như sau khi kết hôn có bất hòa thì vấn đề sẽ nghiêm trọng lắm!”
“Hả? Đáng sợ vậy sao?” Hứa Minh Tâm sửng sốt.
Bạch Thư Hân nghi ngờ nhìn cô: “Sao thế? Đời sống tình dục của cậu và cậu ba Cố không được thuận lợi lắm à? Mọi người đều đồn đại chuyện chăn gối của cậu ba nhà họ Cố không được ổn lắm, có phải là thật không thế?”
Nghe Bạch Thư Hân nói vậy, khuôn mặt Hứa Minh Tâm lập tức đỏ bừng hết cả.
Câu hỏi của Bạch Thư Hân thẳng thừng quá, khiến cô có chút ngại ngùng.
Bây giờ cô không quan tâm đến vấn đề đó, thế nhưng cũng khó mà chắc chắn được sau này cô sẽ không để tâm đến chuyện này.
Cô chưa từng trải qua chuyện tình yêu nam nữ, nếu như cả đời này không thử thì cũng có thể chấp nhận được.
Thế nhưng, cô thực sự muốn có một đứa con của riêng mình.
Bởi vì từ nhỏ cô đã không nhận được tình yêu thương từ bố mẹ, vì thế cô muốn có con để giúp cô bù đắp những thiếu sót.
Nếu như cả đời này Cố Gia Huy không thể làm được, thì có lẽ vẫn có thể thụ tinh ống nghiệm, mặc dù có chút đau đớn nhưng đó cũng là một phương án giải quyết.
Cô cũng ngại khi nói chuyện với Bạch Thư Hân về chủ đề riêng tư như này.
Cô xua xua tay: “Không phải, tớ với anh ấy chưa xảy ra chuyện gì cả đâu, sao tớ biết chuyện đó được chứ.
Cậu đừng có nghĩ linh tinh đấy, ăn cơm đi!”
“Minh Tâm, trước khi kết hôn cậu nhất định phải thử đấy, nếu anh ấy không ổn thì còn có thể “trả hàng”! Một khi kết hôn rồi mà không hợp thì có muốn ly hôn cũng khó đấy!”.
“Cảm ơn cô giáo Hân đã chỉ bảo, học sinh đã học hỏi được rất nhiều ạ.
Thế nhưng tớ rất tò mò, sau cậu lại nói trôi chảy như thế, có phải cậu có kinh nghiệm nhiều lắm phải không?”
Bạch Thư Hân liếc mắt nhìn Hứa Minh Tâm: “Ôi con bé này, chị đây thông
minh hơn cậu nhiều đấy.
Tớ sợ cậu sẽ bị người ta lừa, hiểu không hả? Chiều nay cùng tớ đi đến thư viện đi, ngày mai tớ sẽ bắt đầu đi thực tập.”
“Chúc mừng, chúc mừng.”
Sau khi hai người ăn xong, họ cùng nhau đi đến thư viện, Hứa Minh Tâm bất ngờ nhận được một cuộc gọi giữa chừng.
Hứa An Kỳ nói đang đợi cô ở tòa giảng đường số 4, bảo cô qua đó một chuyến.
Hứa Minh Tâm do dự một lúc, cuối cùng quyết định đến đó và bảo Bạch Thư Hân đến thư viện đợi mình hay không.
Tòa giảng đường số 4 đã bị bỏ hoang từ lâu, bởi vì đã được xây dựng từ rất lâu rồi.
Sau khi học sinh chuyển đi thì nơi đây bị bỏ trống, đang đợi bị phá bỏ và xây dựng lại.
Vì thế ở đấy rất vắng vẻ, căn bản sẽ không có ai đến đó.
Cô nhìn thấy Hứa An Kỳ trong một phòng học tầng một, cô ta đang đứng quay lưng với cô.
“Chị, có chuyện gì vậy?”
Hứa An Kỳ quay lưng lại, không nói không rằng giận dữ tát bốp vào mặt cô.
Hứa Minh Tâm không hề cảnh giác, vì thế nửa mặt nghiêng sang một bên, má cô sưng đỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cô chỉ cảm
.