Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!


“Lệ Nghiêm, anh hiểu cái gì gọi là yêu không? Anh hiểu cái gì là hôn nhân không?”
“Mấy thứ này, sau này anh sẽ từ từ học được thôi.”
Anh ấy bình thản nói.

Tính tình anh ấy trời sinh đã nhạt nhẽo, vô dục vô cầu.

Anh ấy tòng quân là do cha me sắp xếp.

Sau khi anh ấy bị thương thì không cách nào tòng quân được nữa nên lièn đổi nghề sang làm quân y.

Cuộc đời anh ấy đã định sẵn là sống vì nhà họ Bạch, vì thế nên anh ấy cũng nên tìm một người vợ môn đăng hộ đối, có thể làm nhà họ Bạch vẻ vang.

Cố Yên là sự lựa chọn thích hợp nhất, nghề nghiệp hai người giống nhau, hơn nữa quân hàm của cô ấy cũng không thấp.

Nếu như nói cho chú biết thì chắc chắn chú sẽ giơ cả hai tay tán thành.


Anh ấy vốn dĩ không xác định chính là vì trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Anh ấy cũng nói không được đó là cảm giác gì, chính là lúc nửa đêm khi đột ngột bị giấc mơ làm giật mình tỉnh dậy, nhìn quanh nhìn quất lại phát hiện mình là một người cô độc.

Nhưng mà khi anh ấy nhìn thấy Thư Hàn thì sẽ rất an tâm.

Hai ngày nay ở bên cạnh cô ấy, anh ấy cảm thấy những khoảng trống nơi trái tim anh ấy đều được lấp đến tràn đầy.

Anh ấy chỉ có coi nó như tình thân.

Đối với tình yêu mà nói, đúng thật là anh ấy dốt đặc cán mai, nhưng cũng không sao cả, sau này anh ấy cũng có thể từ từ học về nó.

Điều duy nhất khiến anh ấy lo lắng chính là Bạch Thư Hân, anh ấy sợ cô không vượt qua được chướng ngại trong lòng mình, sợ cô ấy sẽ coi anh giống như bố mẹ không còn cần cô ấy.

“Lệ Nghiêm, thật ra bệnh của em đã khỏi từ lâu rồi, anh cũng nên theo đuổi hạnh phúc của chính mình đi, em cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, dù sao thì cũng sắp kết thúc rồi, em cũng nên tìm một người bầu bạn cả đời rồi.

“Nếu được như thế là tốt nhất.” Lệ Nghiêm hít sâu một hơi, thật lâu sau mới nói ra một câu.


Câu này giống như một mũi gai nhọn, hung hăng đâm thật sâu vào tim cô ấy.

Lệ Nghiêm nói được, vậy thì cô liền tin.

Là chuyện tốt, nhất định là chuyện tốt.

Bọn họ phải bảo vệ bên cạnh những người khác nhau giống như hai cạnh của một hình bình hành vậy, ngoại trừ việc cùng hướng về nhau từ nơi xa xa thì vĩnh viễn cũng không thể có giao điểm được.

Lúc này, bên trong phòng nghỉ ngơi.

“Cậu nói xem anh tôi cũng đã một bổ tuổi đầu rồi, sao lại đi tìm một người nhỏ như thế được chứ? Cậu năm nay chỉ mới mười tám tuổi, tôi nên gọi cậu là em gái, hay là cháu gái? Hay là chị dâu? Anh tôi thật sự là đã quăng cho tôi một vấn đề xoắn hết cả não.

Trâu già gặm cỏ non, cũng chẳng ai dạy anh ấy đi chơi mấy trò này mà?”
Cố Yên ngồi bên cạnh châm cứu cho Hứa Minh Tâm, mặt ủ mày ê nói.

“Cậu…cậu vừa rồi tại sao không nói rõ cho tôi biết chứ?”
“Nói chuyện gì?”
Cố Yên biết rõ còn cố hỏi: “Tôi cũng không nói gì sai mà, chúng tôi thật sự là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ ngây thơ hồn nhiên.

Tôi cũng thật sự là vợ nuôi từ bé của anh ấy, mục đích lúc đầu bố tôi nhận nuôi tôi là vì muốn có một đứa con gái, nhưng mà sau này anh tôi không phải là bị như thế kia rồi sao? Vẻ ngoài xấu xí như vậy, đây đã trở thành một vấn đề vô cùng khó khăn rồi, vì thế nên bố mới muốn gả tôi cho anh ấy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui