Lệ Nghiêm vừa mới đậu xe, đến muộn một bước.
Khi anh ấy nhìn thấy rõ người dến, thì đối phương đã đâm đầu thẳng vào trong ngực của anh ấy.
Hai tay cô ấy choàng tay qua cổ anh ấy, thân mật cọ sát trước ngực anh ấy.
Sau khi thấy Bạch Thư Hân và Hứa Minh Tâm trợn mắt há mồm, đây là tình huống gì vậy.
Bạch Thư Hân phản ứng trước, lập tức tiến lên, dùng sức kéo cô ấy ra.
“Anh làm gì vậy?”
Lệ Nghiêm ngăn cản Bạch Thư Hân lại nói: “Thư Hàn, đừng vô lễ, cô ấy là đối tác của anh.
Mà cô ấy cũng là em gái của Cố Gia Huy, tên là Cố Yên.
Mọi người vừa mới gặp nhau rồi hả?
“Cái gì?”
Bạch Thư Hân và Hứa Minh Tâm đồng thanh.
Bạch Thư Hân bị sốc khi Cố Yên là đối tác của Lệ Nghiêm, mà Hứa Minh Tâm bị sốc chính là Cố Yên hóa ra lại là em gái của Cố Gia Huy.
Em gái…
Đợi đã!
Nhà họ Cố có bốn đứa con, trên có ba đứa con trai, nhận nuôi một đứa con gái.
Đến hiện tại cô cũng chưa từng gặp qua, cũng hiếm khi nghe Cố Gia Huy nhắc đến.
Cố Yên nhiều năm ở bên ngoài, là vì đi quân đội, hơn nữa còn là ở chung với Lệ Nghiêm.
“Đây chính là em gái ruột của anh? Cũng xinh đẹp, thân thủ cũng không tệ, không hổ là con cháu nhà họ Bạch.
Anh của cô thường nhắc đến cô, coi như hôm nay tôi cũng đã được gặp mặt.
Không nghờ cô và chị dâu tương lai của tôi lại là bạn tốt, mà tôi và anh cô vừa là cộng tác vừa là chiến hữu, thật sự là duyên phận đó?”
Yên đưa tay ra, Bạch Thư Hân nhìn chằm chằm, cuối cùng cứng ngắc bắt tay cô ấy.
Cô ấy đột nhiên nghĩ đến lời nói lần trước của Lệ Nghiêm, anh ấy gặp được một người, không biết có thích hợp hay không.
Chẳng lẽ người được nói đến chính là Yên sao?
Mấy năm nay hai người họ xa cách, Lệ Nghiêm liền ngay lập tức bên cạnh Yên sao?
Bạch Thư Hân vừa nghĩ tới như thế, trái tim đau đớn vô cùng.
Đến mức thất thần, quên buông tay, ngược lại nắm đến càng ngày càng chặt.
Yên phát giác, không khỏi có chút nhíu mày, sau đó tránh ra.
“Em gái của anh sao vậy?”
Yên nghi ngờ hỏi.
©) “Sức khỏe em ấy không tốt, tôi đưa em ấy về trước.
Tôi đã xem tin tức rồi, có vẻ như là việc nhà của hai người, vậy tôi cũng không tiện nhúng vào.”
“Ừ, cậu về trước đi, tôi và anhGia Huy đến thăm bố rồi đi tìm cậu.”
“Được.”
Nói xong, Lệ Nghiêm liền đưa Bạch Thư Hân quay người rời đi.
Vào thang máy, chỉ có hai người họ.
Bạch Thư Hân thoát tay của anh ấy, cố nén nước mắt, tận lực dùng vuông vức ngữ khí hỏi: “ Trước đây anh nói có chọn được người rồi, chính là cô ấy đúng không?”
“Ừ, tụi anh rất phù hợp, nếu quả như thật để anh tìm một người bạn cùng nhau suốt quãng đời còn lại.
Anh nghĩ, trừ cô ấy ra không còn có thể là ai khác.
Thế nhưng anh cũng biết, từ khi bố mẹ mất, em chỉ còn có anh là người thân ruột thịt, trong lòng em sẽ cảm thấy bất an, sợ anh cưá vợ rồi,vê sau không cần em nữa.
Không sao đâu, anh có thể đợi, đây là em có @) bệnh về tâm lý, anh có thể đợi đến khi em hồi phục.”
Bạch Thư Hân nghe thế, trái tim lo lắng đau nhói.
Cái gì bệnh tâm lý, cô ấy cũng không phải sợ anh ấy mặc kệ mình, mình liền trở thành cô nhi.
Mà là …
Cô ấy yêu anh ấy! Nếu như yêu anh ấy là một loại bệnh, vậy thì cô ấy đã vô phương cứu chữa từ lâu rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...