Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Bạch Thư Hân chỉ có thể tuân lệnh đi theo, sau đó anh ấy đã mua rất nhiều đồ.
“Chàng trai à, mắt bà không tốt, tất cả hết bao nhiêu tiền vậy?”
Có một bà lão ngăn Lệ Nghiêm lại hỏi.
“Chín đồng tám, con cá này tương đối tươi ngon, con cá kia sống không quá ba giờ nữa.”
“Được, được, thật sự cảm ơn chàng trai trẻ.
Đây là bạn gái cậu à.
Cũng thật là xinh đẹp đây.
Bà lão cẩn thận rướn người về phía trước để quan sát hai người bọn họ.
“Đúng là trai tài gái sắc!”
Lời nói này gõ mạnh vào trái tim của Bạch Thư Hân, khiến trái tim cô không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
“Cô ấy là em gái cháu.”
“Ồ, ồ, thì ra là em gái àI”
Hai chữ em gái này khiến trái tim vừa kích động của cô như bị ném xuống mười tám tầng địa ngục.
Đúng vậy……
Cô và Lệ Nghiêm chỉ là anh em, mặc kệ cô nỗ lực như thế nào cũng không thể thay đổi mối quan hệ huyết thống này.
Cô không thừa nhận người anh trai này, chẳng lẽ anh ta sẽ không tồn tại nữa hay sao?
Cho tới nay cô đều chỉ đang lừa mì dối người mà thôi.
“Làm sao vậy?” @) Lệ Nghiêm đột nhiên cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn của cô trở nên lạnh lẽo, nhịn không được sờ sờ: “Không thoải mái à?”
“Không, tôi mệt rồi, vê nhà đi.”
“Mua nhiều đồ như vậy cũng cần phải về nhà thôi.
Đồ tươi để không được lâu, phải nhanh chóng ăn hết mới được.”
Sau đó Lệ Nghiêm đưa cô trở về, một tay cầm túi lớn túi nhỏ, tay còn lại nắm tay cô.
Cô không đành lòng, nói: “Đưa tôi một ít đi, tôi có một tay bình thường mà.”
“Không cần đâu, có anh ở đây, không cần em phải vất vả cái gì.”
Bạch Thư Hân nghe vậy, nhịn không được hỏi: “Lệ Nghiêm, nếu chúng ta không phải anh em, anh vẫn sẽ đối với tôi như vậy sao? Sẽ…đối tốt với tôi như vậy sao?”
“Không cần nghĩ nhiều như vậy, sao em có thể không phải là em gái anh chứ?”
“Được thôi” Em gái thích anh trai, đây là chuyện không thể chấp nhận trên đời.
Cho dù càng thích đi nữa cũng phải kiềm chế, chôn sâu trong tim.
Tình cảm sâu đậm là một vở bi kịch, phải lấy cái chết để ngắt câu.
Hai người về đến nhà, anh ta đặt nguyên liệu nấu ăn xuống, sau đó lấy rượu thuốc từ trong túi ra.
“Rượu thuốc này rất tốt.
Nó có tác dụng rất thần kì đối với vết thương, còn có thể giúp xương cốt linh hoạt hơn.
Để anh xoa cho em, lát nữa anh còn bận nấu cơm sợ rằng không chăm sóc được cho em.”
“Em có thể nói không sao?”
“Em thử xem?”
Lệ Nghiêm nhướng mày nói.
Bạch Thư Hân đành phải nản lòng.
Cô cau mày đau đớn khi lớp cao dán bị kéo xuống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...