Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!

“Bởi vì anh không được gặp em một tháng, không nhân được tin tức của em, anh giống như sắp phát điên vậy. Trong một tháng đó, mỗi ngày anh đều nói rất nhiều câu anh nhớ em. Anh nói với em, sau khi anh trở về có thể anh sẽ không lạnh lùng như thế nữa, có thể còn là một người nói rất nhiêu nữa.”

“Hả? Anh là người lạnh lùng trước mặt em bao giờ?” Hứa Minh Tâm nhìn anh nghi hoặc.

“Hứa Minh Tâm, em có thể nể mặt anh một chút được không, phối hợp với anh một chút được không? Ai bảo em lại đáng yêu như vậy, khiến anh không thể lạnh lùng được?”

“Anh mà dám lạnh lùng với em thì anh chết với em.”

Hứa Minh Tâm không buồn tức giận.

“Anh không dám thưa nữ vương đại nhân.

Lúc Cố Gia Huy nói chuyện, khóe miệng đều cong lên, anh không giấu nổi nụ cười trên khuôn mặt.

Hai người về phòng tắm rửa rồi cùng nằm trong chăn ôm chặt lấy nhau.

“Minh Tâm, làm sao em biết được Hắc Ảnh là giả? Anh ta có thể biến giả thành thật, đến cả Khương Tuấn theo anh nhiều năm như vậy cũng không nhận được ra. Vì sao em lại nhận được ra vậy?”

“Em nhìn thấy anh.”


“Thật ra ngày hôm đó cảm nhận của em là đúng, em cảm nhận được sự tồn tại của anh nhưng lại không nhìn thấy anh đâu. Em còn tưởng mình bị ảo giác gì nữa.”

Cố Gia Huy đột nhiên hiểu ra: “Sau khi trở về, anh không dám xuất hiện vì sợ Hắc Ảnh nhận ra sơ suất, anh đã cố kìm chế sự bốc đồng muốn đi gặp em.”

“Hóa ra em thật sự nhìn thấy anh, nhưng Hắc Ảnh nói với em anh ta tới công ty con. Em liên gọi điện thoại cho Diên, bảo cậu ấy xác nhận giúp. Thân phận của anh ta rất đắt, nên phải hỏi thăm qua rất nhiều người. Công ty con không có ai, chỉ có Lâm Thanh Huyền tới giải quyết việc. Về sau em lại hỏi Khương Tuấn, rồi chạy đến nhà họ Quỹ thì mới nắm được đại khái tình hình.”

“Anh ta nhất định đã lấy được mặt nạ da người của anh. Anh để đâu mà lại để anh ta trộm được vậy?”

“Mặt nạ da người gì cơ?”

Cố Gia Huy cảm thấy hơi khó hiểu.

Hứa Minh Tâm kể lại chuyện ngày hôm đó cho anh nghe, là anh tự tới đây và lấy mặt nạ đi.

Cố Gia Huy nghe vậy sắc mặt trầm xuống.

“Minh Tâm, hôm đó anh không tới nhà hàng cũng không hỏi em mặt nạ gì) ca.


Hứa Minh Tâm nghe vậy ngây người ra.

“Sao có thể như vậy được? Rõ ràng hai khuôn mặt giống hệt nhau… không Am lễ…

“Anh tin rằng trên thế giới này chỉ có một cái mặt nạ như thế, không thể tìm ra người thứ hai có thể bắt chước người khác giống hơn Tân Nhâm Thành. Đến cả em cũng không thể phân biệt được thật giả, vậy thì người đó… nhất định phải có một liên quan rất chặt chẽ với anh. Chuyện này e rằng chúng ta phải về nhà cũ một chuyến.

“Anh chờ một lát để em load đã.”

Hứa Minh Tâm cảm thấy dung lượng não mình sắp không đủ dùng nữa.

Nếu ngày hôm đó Hắc Ảnh đến gặp cô mà không đeo mặt nạ, vậy đó là khuôn mặt thật của anh ta.

Hắc Ảnh giống hệt với Cố Gia Huy sao?

Làm… làm sao có thể như thế được?

“Hắc Ảnh kia có thể là anh em sinh đôi của anh không?”

“Rất có khả năng này, nhưng có lẽ anh ta cũng biết mối quan hệ của mình với nhà họ Cố. Vậy thì tại sao anh ta còn làm việc cho Phó Minh Nam để làm hại nhà họ Cố?”

“Đúng vậy, vì sao lại như thế?”

Hứa Minh Tâm càng cảm thấy khó hiểu hơn, chẳng lẽ đây chính là chuyện nhận giặc làm cha trong truyền thuyết sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận