Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Anh muốn bình tĩnh lại nhưng phải đau khổ đến phát điên.

Lần này, anh cuối cùng cũng được trở về, có thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt cô. Cảm giác này…

thật tốt.

Cố Gia Huy xoa tóc cô rồi nói nhỏ: “Hứa Minh Tâm, anh thật sự rất yêu em.

“Chúng ta sẽ bình yên đi nốt quãng đời còn lại.”

Hứa Minh Tâm mơ mơ màng màng ngủ tới chiều tối, cô phát hiện ra mình không ở công ty mà đã về nhà.

Cô xoa huyệt thái dương, thời gian gần đây hình như cô dễ ngủ gật.

Có lẽ cô cần ngủ đông, cô tự thấy buồn cười với suy nghĩ của mình.

Không nhìn thấy Cố Gia Huy đâu, trong lòng cô thấy hơi lo lắng, cô đi xuống dưới tìm.

Vừa xuống dưới cô đã ngửi thấy mùi lẩu quen thuộc.


Bước vào phòng bếp, cô đã thấy nồi lẩu đôi đang sôi sùng sục, bên cạnh là những món ăn kèm, chỉ riêng thịt bò đã có mấy đĩa lớn.

Chỉ có những lúc ăn lẩu, cô mới không cảm thấy chiếc bàn này to.

Trong phòng vô cùng ấm áp còn bên ngoài mưa gió tiêu điều.

Bên ngoài… trời đang mưa.

Cô nghe thấy mấy giọng nói quen thuộc bên trong nhà bếp, có Ngọc Vy, Lệ Nghiêm và có cả Cố Gia Huy.

“Anh, sao anh biết em thích ăn tôm hùm Boston vậy? Anh chu đáo chuẩn bị xong hết cho em rồi sao?”

Ngọc Vy định bước tới lấy nhưng đã bị Cố Gia Huy ngăn cản.

“Em thích ăn sao? Anh không biết đâu. Nhưng Minh Tâm thích ăn. Nếu em thích ăn thì tự bảo với chồng em đi, đừng gọi chồng người khác.

Cố Gia Huy đối xử rất “tuyệt tình” với em gái của mình.

Cố Yên nghe xong câu đó, cảm thấy mình bị đả kích nặng nề.


“Anh, anh làm vậy cũng quá đáng quá rồi đấy? Dù gì em cũng là em gái của anh, anh làm như vậy không cảm thấy là đang làm tổn thương em sao?”

“Ngoan, em lấy chồng rồi thì bảo chồng em chiều em, bây giờ anh là chồng người khác rồi.” BI) Câu này Cố Yên không thể nào phản bác được, những gì anh nói cũng có mấy phần là có lý.

“Được rồi, được rồi, hai người bao nhiêu tuổi rồi mà còn tranh nhau như vậy. Ngọc Vy, anh làm xong tôm cho em rồi, còn có cả cua hoàng đế nữa?”

“Anh chê em già sao?”

Lệ Nghiêm không nói gì còn không sao, vừa lên tiếng đã bị “mũi súng” của Cố Yên nhắm tới.

Lệ Nghiêm vô tội rụt cổ lại, anh ngồi không cũng bị trúng đạn nữa.

Hai người đứng trong phòng bếp tranh cãi với nhau còn Cố Gia Huy đã bê đồ ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, mắt anh đã bắt gặp đôi mắt trong veo như mây.

Ánh mắt cô lấp lánh, nhìn anh dịu dàng, bên trong chất chứa đầy tình yêu.

Cố Gia Huy hơi nhíu mày, anh bước nhanh về phía trước. Một tay anh bưng đĩa, một tay ôm eo cô. Anh dùng lực của một cánh tay để nhấc cả người cô lên.

Cô tiện thế dựa vào trong lòng anh, cánh tay nhỏ ôm lấy cổ anh để chắc chăn mình sẽ không bị rơi xuống.

“Sao em không đi dép vậy? Trong phòng có máy sưởi nhưng nên đất vẫn lạnh, không tốt cho sức khỏe của em.”

Hứa Minh Tâm cũng không phát hiện ra điều này, vừa nãy cô vội vàng đi xuống đây nên quên mất không đi dép.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận