“Còn anh là ứng cử viên sáng giá nhất để thay thế anh ta, Phó Minh Nam…đúng thật nhìn xa trông rộng!”
“Tôi chỉ tò mò, Phó Minh Nam đã từ chỗ nào tìm thấy anh, và làm cách nào để đặt những người đưa tin xung quanh Cố Gia Huy và bên cạnh người nhà họ Cố, làm đến mức tỉ mỉ cẩn thận như vậy, đủ để anh có thể biết được từng lời nói, nhất cử nhất động của Cố Gia Huy, mọi hành động, thậm chí cả những thói quen nhỏ nhặt trong cuộc sống cũng học theo không sai một li.”
“Anh cả, anh đang cố ý gài lời tôi sao?”
Khóe miệng Hắc Ảnh gợi lên một nụ cười xấu xa, lúc này anh ta như hóa thân thành Satan trong địa ngục, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Phó Minh Tước coi thường anh ta, anh cũng coi thường Phó Minh Tước.
Hai người đều là quân cờ, nhưng muốn so tài, cả hai đều muốn chứng tỏ mình mới là quân cờ quan trọng nhất.
Trong những năm qua, Phó Minh Tước đã mở đường bên ngoài, và anh ta là người cuối cùng giành được chiến thắng trên con đường này.
Vì vậy, Phó Minh Tước là một con tốt, còn anh ta là con pháo giết người cuối cùng!
Nhưng tướng quân… là Phó Minh Phó Minh Nam muốn gì?
Muốn nhà họ Cố vạn kiếp bất phục, chết không chỗ chôn thân!
Hai người nhìn nhau chằm chằm, trong mắt bùng lên sự thù địch như tia lửa, cả không gian tràn ngập khói thuốc súng nhàn nhạt.
Ngay lúc đó, điện thoại di động của Hắc Ảnh đổ chuông, và tiếng chuông sắc bén phá vỡ sự im lặng chết chóc giữa hai người.
Anh ta liếc nhìn ID người gọi với một nụ cười kỳ quái trên khuôn mặt, rồi trả lời.
Những lời được nói chứa đầy tình cảm dịu dàng, yêu thương trìu mến.
“Minh Tâm, sao vậy?”
“Nghe nói anh đến nhà họ Dương rồi? Em muốn hỏi tình hình Châu Vũ như thế nào, em không yên tâm được.”
“Cô ấy không sao, em không cần lo lắng. Nhưng anh thì có sao đó.’ “Anh? Anh bị sao vậy?”
“Em chỉ gọi đến chỉ vì Châu Vũ, lại không phải vì anh. Em nói xem anh có sao không?” Hắc Ảnh nói với giọng buồn tẻ, nếu người khác chỉ nghe thấy giọng nói này, hẳn sẽ nghĩ anh ta là một người thâm tình.
Mà Phó Minh Tước từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát, trên mặt Hắc Ảnh không có một tia dịu dàng, đuôi mày ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng những lời nói ra, từng lời từng chữ thoát ra khỏi môi đều tràn đây dịu dàng, một người giỏi ngụy trang như, vậy, quả thật đáng sợ.
Hứa Minh Tâm nghe vậy có chút ngượng ngùng nói: “Vậy thì anh ngoan ngoãn ăn đi, dù công việc có quan trọng thế nào thì anh cũng phải tự chăm sóc cho mình. Khi nào có thời gian em sẽ đến thăm anh. Nếu để em phát hiện anh liều mạng làm việc, thì coi chừng em đói”
“Được, vậy anh chờ em cùng nhau ăn cơm”
Hắc Ảnh cúp điện thoại, thở hắt ra một hơi rồi bỏ điện thoại sang một bên.
“Phụ nữ, đúng là dễ bị lười.”
Anh ta nhịn không được cảm khái, ý cười dào dạt nhìn Phó Minh Tước.
Phó Minh Tước chế nhạo nói: “Tôi thực sự đã đánh giá thấp anh. Ngay cả Hứa Minh Tâm cũng bị anh chơi đùa như vậy. Xem ra anh đã bỏ không ít công sức, mới có thể bắt chước theo một người khác giống như đúc như vậy.
“Anh cả đừng vội khen tôi, tôi chỉ muốn biết anh đến tìm tôi là muốn làm gì vậy? Anh cả gần đây vẫn luôn trốn tránh bố nuôi, có phải là đã làm chuyện khuất tất?”
“Tôi chỉ ở đây để cảnh cáo anh mà thôi. Tôi không quan tâm anh đối xử với người nhà họ Cố như thế nào, nhưng Hứa Minh Tâm, anh đừng động vào cô ấy. Cô ấy là em gái vợ tôi, là người mà trước khi mất vợ tôi không yên tâm nhất, nếu anh dám động vào cô ấy, tôi sẽ khiến anh phải trả cái trá thê thảm nhất.”
Phó Minh Tước từng chữ một lạnh lùng nói
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...