"Ừm, đúng là như vậy, thế cô còn ưu thế nào khác không? Ví dụ, gia thế bối cảnh?"
"Cái này...!tuy kém một chút, bố mẹ tôi chỉ là tiểu thương kinh doanh nhỏ, nhưng cũng hiền lành an phận thủ thường, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt tổng giám đốc Cố." "Cho nên, ưu điểm của cô cũng không phải là rất nhiều." Cố Gia Huy bất đắc dĩ nói: "Vị hôn thê của tôi, chính là thiên kim tiểu thư của nhà họ Ngôn, sinh ra xinh đẹp, lanh lợi đáng yêu.
Cô có cái gì bì được? Cô mơ mộng hão huyền muốn có một cơ hội cạnh tranh công bằng với cô ấy, có lẽ ngay giai đoạn đầu cô ấy đã nghiền áp cô hoàn toàn rồi,
tôi lại không phải đồ ngốc, chẳng lẽ tôi không nhìn ra tốt xấu sao?"
"Cô còn bám lên người tôi nữa, người phụ nữ của tôi sẽ xông tới đánh cô đấy."1
Cố Gia Huy ung dung nói.
Tiết Hoa nghe vậy thì nhíu chặt chân mày, khó hiểu.
"Ý gì chứ..."
Cô ta còn chưa nói hết câu, trong góc phòng đã có một người phụ nữ nhỏ nhắn lao tới.
Tiết Hoa còn chưa nhìn rõ mặt của người đi tới, liền bị túm ra khỏi chỗ ngồi, cô ta đặt mông ngã xuống đất.
"Tôi coi cô là cô gáo, cô coi tôi là đá kê chân phải không?"
Hứa Minh Tâm thở hổn hển nói, sau đó giơ hai ngón tay chỉ vào mắt.
"Minh Tâm, em tới rồi à?"
Cố Gia Huy rất là vui vẻ nói.
Nhưng mà giờ phút này Hứa Minh Tâm sắp bùng nổ rồi, cô hoàn toàn không chú ý đến nụ cười của lão hồ ly này.
Cô chỉ biết là đôi cẩu nam nữ này đang ngồi đây anh anh em em, câu tam đáp tứ!
Thật là khó coi.
"Tôi giáo huấn con tiểu tam này trước, rồi tôi sẽ đối phó với tên khốn anh sau, đừng nói nữa, nếu không tôi đánh cả anh đấy!"
Hứa Minh Tâm tức giận quát Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hứa Minh Tâm đang tức giận, đáng yêu quá đi, trông giống như chú mèo bị giẫm vào đuôi vậy.
Haiz, bà xã anh tức giận mà cũng đáng yêu như này, thật là quá thể mà.
Anh chống đầu, trong mắt chỉ có một mình Hứa Minh Tâm.
Khóe mắt tràn đầy ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên một độ cong.
Hứa Minh Tâm căn bản không có thời gian chú ý đến Cố Gia Huy.
Cô chỉ vào Tiết Hoa rồi nói: "Cô Tiết, cô có bản lĩnh thật đấy nhỉ, câu dẫn người đàn ông của tôi ngay trước mặt tôi, như thế là được sao? Uổng công cô còn là cô giáo, tôi kính trọng cô, cô lại đối xử với tôi như này? Học vấn cao thì giỏi lắm à? Thầy của cô không dạy cô lễ nghĩa liêm sỉ viết như thế nào sao?"
"Rốt cuộc cô có thấy nhục không vậy, câu dẫn chồng chưa cưới của người khác, thầy của cô không dạy cô, chẳng lẽ bố mẹ cô cũng không dạy cô sao?"
Tiết Hoa đứng lên khỏi mặt đất, cô ta cũng hơi tức giận, cô ta nói: "Thế bố mẹ cô có dạy cô không, cô ngu như vậy, đừng có mà làm liên lụy đến người khác? Cô có biết mỗi ngày tôi dạy cô tôi đau khổ cỡ nào không? Bài tập đơn giản như thế, tôi phải giảng cho cô tám lần, cô là não heo à? Không đúng, não heo cũng thông minh hơn cô!" "Cô...!cô nói tôi là não heo? Cho dù tôi là não heo, nhưng tôi cũng biết chữ xấu hổ viết như thế nào! Tôi cũng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm! Cô thì thông minh, cô lại đi làm cái chuyện gì rồi? Cô không cần lấy học tập ra đấu với tôi, tôi thừa nhận tôi không học bằng cô, sao cô không so tài nấu cơm với tôi
? Mỗi người có một sở trường, sở trường của cô là học tập, sở trường của tôi là làm cơm, sao nào?"
"Cô còn không biết ngượng mà nói hả? Làm cơm có thể có tiền đồ gì, tôi thấy cả đời này cô cũng chỉ có số giao tiếp với nồi niêu bát đũa ở phòng bếp thôi! Cô không cảm thấy mất mặt à? Cô dám nói cho người khác biết, vợ của anh Cố chỉ biết làm cơm, thi cử cũng không thi đỗ không?"
Tiết Hoa khinh bỉ nói.
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô siết chặt nắm tay.
Cô dám không?
Trong lòng cô cũng đang hỏi chính mình.
Đáp án là...
"Tôi dám!"
Hai chữ này âm vang hữu lực.
Cô đi giày đế bằng, trông cô không cao như Tiết Hoa, cũng không khí chất xuất chúng bằng cô ta.
Cô rất gầy, cơ thể nhỏ nhắn chưa dậy thì hoàn toàn.
Nhưng mà...!sống lưng cô thẳng tắp cứ như thể được bơm xi măng cốt thép vào vậy, mãi mãi sẽ không ngã xuống.
Cô ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong trẻo như lạnh lùng nhìn Tiết Hoa không chớp mắt, khiến cho trái tim cô ta run lên, cô ta nhíu mày.
Thế mà cô lại...!không dám nhìn thẳng vào mắt Hứa Minh Tâm.
Giờ phút này, cô giống như con thú nhỏ đang tức giận, tuy dáng người nhỏ nhắn, nhưng trong khung xương đúng là có dã tính.
"Cô dám ư? Cô gạt tôi chứ gì, cô không sợ mất mặt sao?" "Tôi không sợ! Tôi có gì mà mất mặt, thi trượt thì cũng không phải có mình tôi thi trượt! Tôi dám nói cho cả thế giới biết, vị hôn thê của Cố Gia Huy là một người dốt toán, chỉ biết làm cơn, thế thì sao chứ.
Tôi thích bọn họ ăn cơm tây mà tôi làm, bọn họ đều rất thích, tôi liền vui vẻ.
Cô làm người gương tốt
,giáo dục thế hệ sau, lẽ nào cô muốn dạy người khác làm tiêu tam như thế nào sao?"
"Cô dám nói cho cả thế giới biết, cô muốn làm tiểu tam không? Cô dám không?"
Hứa Minh Tâm nói rõ từng chữ, không hề sợ sệt.
Lời này vừa nói ra, Tiết Hoa á khẩu không trả lời được, sắc mặt hơi tái nhợt, vậy mà không tìm được lời nào để phản bác.
Cô ta tức đến cắn răng, cô ta tức giận nói: "Cho dù tôi không làm tiểu tam, anh Cố xuất sắc như vậy, lẽ nào còn không cho người khác mến mộ sao? Tôi thích một người là sai sao?"
"Thích một người không có sai, nhưng hiện tại cô đang chia rẽ người khác!"
"Hai người cũng chưa kết hôn, tôi có gì mà không được, tôi chỉ muốn cạnh tranh công bằng với cô mà thôi."
"Cạnh tranh công bằng ư?" Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hung hăng nhíu mày.
Cô có ưu thế gì, hình như cô chỉ giỏi mỗi ăn.
Đúng vào lúc cô đang vắt hết óc suy nghĩ, Cố Gia Huy thiện chí nhắc nhở: "Minh Tâm, em còn là con gái nuôi của nhà họ Ngôn." "Đúng!" Hứa Minh Tâm chợt nghĩ ra, cô nói: "Tôi còn là con gái nuôi của nhà họ Ngôn, tôi là thiên kim tiểu thư, cô lấy cái gì so sánh với tôi! Cô tự nhận là cô xinh hơn tôi, hay là cô nghĩ cô đi giày cao gót cô cao hơn tôi như thế nào hả? Gia đình của cô thế nào, gia đình của tôi như thế nào, cô cũng vọng tưởng
ganh đua cao thấp với tôi ư?"
"Đó là bố mẹ nuôi của cô thôi mà, cô chẳng qua là may mắn!"
Tiết Hoa hổn hển nói.
"Thế sao tôi chưa thấy chiếc bánh trên trời rơi lên đầu cô? Cô có biết cái gì gọi là cậy thế bắt nạt người không? Bây giờ tôi là thế đấy! Nếu cô còn không thức thời, tôi bảo bố nuôi mẹ nuôi tôi phong sát cô khắp thành phố, tôi khiến cô không làm ăn gì được ở đây luôn!"
"Cô...!cô khinh người quá đáng!"
Tiết Hoa tức đến giậm chân, sắc mặt đỏ lên, cô ta nhìn Cố Gia Huy với vẻ mặt không cam lòng.
Vừa nãy Cố Gia Huy còn có vẻ ai đến cũng không từ chối, nhưng giờ...
Sao lại tỏ vẻ sự việc không liên quan đến mình vậy?
Anh cũng không thèm nhìn mình lấy một cái, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng cưng chiều, nhìn Hứa Minh Tâm suốt.
Cô ta lập tức hiểu ra tất cả, chưa bao giờ Cố Gia Huy có ý nghĩ đối với mình.
Vừa nãy chuông điện thoại của Hứa Minh Tâm reo lên, đoán chừng lúc đó anh đã biết Hứa Minh Tâm đang ở đó rồi.
Lão hồ ly!
Tiết Hoa thông minh như thế, nhoáng cái là cô ta hiểu ra hết, cô ta biết mình mà cứ tiếp tục như này, thì chỉ tự chuốc lấy nhục thôi.
Cô ta nhặt túi lên, căm giận nhìn bọn họ một cái, sau đó dậm giày cao gót rời đi.
Hiếm khi Hứa Minh Tâm nói nhiều như thế này, nói xong cô thở hồng hộc.
Cô hơi mệt rồi, cô đặt mông ngồi xuống.
Lúc này, trước mặt có thêm một cốc nước chanh, anh nói: "Em mau uống đi cho nhuận họng, nhìn em cãi đến nỗi mặt đỏ tai hồng, tôi cũng rất đau lòng, em mau uống đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...