Sở dĩ cô không đưa Cố Hy qua đây là vì sợ có ai đó hãm hại đứa nhỏ, nhưng không ngờ Cố Hy vẫn gặp nguy hiểm.
Mặc dù đứa nhỏ không phải là con ruột của cô, nhưng con của cô mất rôi, Cố Hy đúng lúc lại đến bên cạnh cô.
Cô đã sớm xem đứa nhỏ này là con ruột của mình rồi.
Mỗi ngày đều gọi điện thoại cho chú An, nghe giọng nói bi bô của con mới yên tâm.
“Nhanh chóng qua đây, chuyến bay muộn nhất là lúc hai giờ mười phút, khoảng tầm bốn giờ, bốn rưỡi chiều sẽ về đến Đà Nẵng. Nếu như tôi không nhìn thấy cô, sẽ để cho nó chết”
“Đây không phải là con ruột của cô, cho nên cô có thể không quan tâm đến sống chết của nó sao?”
“Không không phải. Tôi muốn thằng bé, cô đừng làm hại nó, tôi lập tức trở về.”
“Đừng kinh động đến Cố Gia Huy, nếu không tôi không dám bảo đảm con của cô sẽ không bị gãy tay gãy chân đâu. Nếu như tàn phế, sau này sẽ không dễ nhìn đâu”
“Đừng, xin cô đừng làm nó bị thương.”
Khi nói chuyện, tay cô vẫn luôn run rẩy, gần như không thể cầm được điện thoại.
Cô còn chưa nói được gì, Lucia đã không kiên nhẫn cúp điện thoại.
Thời gian có hạn, cô nhất định phải lập tức đến sân bay.
Nhưng Cố Gia Huy sao có thể dễ lừa như thế chứ?
Cô nghiến răng, bây giờ cô không dám hành động hấp tấp, nếu như thật sự mất đi Cố Hy, vậy cô phải làm sao chứ?
Cô lao vào phòng tắm, rửa mặt.
Gương mặt vô cùng tái nhợt, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, sự sợ hãi trong mắt không thể che giấu được.
Cô phải đối mặt với Cố Gia Huy thế nào chứ?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của anh.
Anh đứng ở đầu cầu thang, tìm hình bóng của cô, gọi tên cô.
“Minh Tâm. Em đang làm gì vậy?”
Cô nghe thấy vậy, trong lòng run rẩy, vậy mà lại không cẩn thận làm vỡ cốc nước súc miệng.
Cố Gia Huy nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy đến.
Vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang ngồi trên đất nhặt những mảnh thủy tỉnh.
“Để anh”
Anh lập tức ngồi xuống, thu dọn mảnh vỡ, sợ tay chân cô vụng về, cắt vào tay cô.
Cô âm thầm bóp mặt mình, khiến mình hồng hào hơn một chút, cố ý giả vờ làm ra vẻ bình tĩnh, nói: “Lát nữa em phải đến nhà hàng một chuyến, có một nhân vật lớn đến nhà hàng, sự phụ và bếp phó bận không dứt ra được, em phải đi giúp”
anh đưa em đi”
“Được, anh đưa em đi, em ngủ trên xe một chút, có chút mệt”
“Ừ, ngoan”
Cô vẫn luôn giả vờ trang điểm, không dám nhìn thẳng vào anh.
Sân bay và nhà hàng thuận đường, cô cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này mà thôi.
Lên xe, cô lập tức nhắm mắt lại, thật ra tâm trạng rất lo lắng, hoàn toàn không ngủ được.
Nhưng chỉ có thể như vậy, mới có thể trốn được sự quan sát của Cố Gia Huy.
Rất nhanh đã đến nhà hàng, cô vội vàng xuống xe, bảo anh trở về.
“Buổi tối anh đến đón em”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...