Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
“Bà Ôn?”
Tạ Quế Anh hơi ngạc nhiên.
“Bác sĩ Anh, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau”
“Tôi xin lỗi, tôi không biết hai người đang ở cùng nhau.
Là bố nuôi bảo tôi đến đây để tìm Minh Tâm, nói mua thứ gì đó theo sở thích của riêng tôi.
Tôi có làm phiền cô không?”
“Không sao, có nhiều người thì náo nhiệt thôi, thêm một người là có thể thêm một ý kiến khi mua sắm” Bạch Thư Hân cười nhạt.
Sau đó cả ba lên đường và đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Hứa Minh Tâm đến lần này chủ yếu là đi theo Tạ Quế Anh và giúp cô ta chọn một số quần áo.
Bạch Thư Hân nhìn tư thế chọn quần áo của cô ta thì cảm thấy cô ta cũng không giống người quanh năm không đi ra ngoài.
Thương hiệu, chất liệu và nhà thiết kế nổi tiếng nào cũng đều biết.
Hơn nữa là rõ ràng khi mua quần áo cũng không khách khí, vừa vào cửa là đã chọn cái tốt nhất và đắt nhất.
Tạ Quế Anh cũng bảo Hứa Minh Tâm lựa chọn cho mình đừng lo chọn cho cô ta.
Nhưng mà Hứa Minh Tâm lại lắc đầu nguầy nguậy, quần áo của cô thì Cố Gia Huy là người hiểu biết nhất nên đều đã mua cho cô hết rồi, cô cũng không cần mua quần áo mới.
Mà… những bộ quần áo này đắt đến mức hù chết người, dù cho có làm con dâu nhà giàu có bao lâu nay thì cô vẫn không tiếp thu được.
Mỗi lần Cố Gia Huy mua quần áo cho cô thì anh đều sẽ cắt mạc ra trước, chỉ vì sợ cô nhìn mình mà ngất đi.
“Bác sĩ Anh, hình như cô cũng biết các nhãn hiệu nổi tiếng, cô có thường xuyên đi mua sắm không?”
“Bà Ôn nói đùa, tôi rất ít khi ra ngoài, ở đâu có thời gian đi mua sắm.
Trước đây tôi được ông Minh chăm sóc, thu nhập cũng được, nhưng mà… cách mấy thứ này quá xa rồi”
“Vậy mà tôi nhìn cô giống như người hiểu lắm ấy, kiểu người trong nghề”
“Tôi rất thích đọc sách báo, trong mấy tờ tạp chí này có đề cập đến, nên tôi cũng biết một chút.
Bà Ôn có vẻ rất quan tâm đến tôi, nếu cô muốn biết cái gì thì tôi có thể nói cho cô nghe hết! Hai người rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng mà… giữa lúc nhìn qua nhìn lại thì Hứa Minh Tâm luôn cảm thấy có gì đó không ổn, như thể… có mùi thuốc súng nồng nặc thấm bốc lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng đều có những suy nghĩ riêng.
Đây là lần thứ hai Bạch Thư Hân tiếp xúc với Tạ Quế Anh, sau khi mua sắm lâu như vậy, cũng coi như hiểu biết một chút.
Người này không phải là một người tử tế, hơn nữa còn có suy nghĩ và hành vi rất thành thục.
Người như vậy nếu như ở chính phái thì không nói gì, còn nếu như có tâm tư xấu thì người ta khó mà bắt được.
Cô ấy không thể nói rõ ràng những điều cô ấy cảm thấy về Tạ Quế Anh.
Ghét sao?
Không đáng ghét.
Thích sao?
Cũng không nói là thích.
Chỉ là… không thích, không muốn biết thêm, nhưng cũng không có ý định phòng ngừa.
Thanh thanh thản thản, giống như một người qua đường, không quen biết, cảm giác rất kỳ lạ.
Tạ Quế Anh cảm thấy Bạch Thư Hân rất nhạy bén, cô ấy là loại phụ nữ sắc bén, giống chim ưng, trực giác của người phụ nữ luôn rất mạnh mẽ.
Ánh mắt của cô ấy luôn chính xác, như thể cô ấy luôn có thể nhìn thấy chính mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...