Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Cố Gia Huy bình tĩnh trở lại, anh quả thực có chút kích động, cảm xúc khó nói thành lời đột nhiên dâng lên.
Anh bật điều hòa, cũng không quên đắp chăn nhỏ cho cô vì sợ cô lạnh cóng.
“Anh cũng đâu có nói sai. Vợ anh quả thực rất đẹ, em đẹp đến mức khiến tim anh loạn nhịp, suýt đánh mất bản thân”
“Nói năng ngọt xớt nhỉ, già cái đầu rồi, cũng không biết đứng đắn một chút”
“Anh nói thật mà, câu nào cũng nghiêm túc.”
Anh cười nói, siết chặt tay cô rồi tiếp tục lái xe châm chậm trên đường.
“Chú ba Cố, anh như vậy là đang vi phạm luật lệ giao thông đó, anh cần phải lái xe bằng cả hai ta, chăm chú mà lái xe”
“Minh Tâm, nếu anh thật sự nghiêm túc lái xe thì có lẽ em không chịu nổi đó”
“Ách..”
Đây là lái xe chứ không phải đua xe!
Cô ngậm chặt miệng không dám nói vì sợ anh lại tăng tốc.
Trình lái xe của Cố Gia Huy hơn người, anh không tốn sức chút nào, chỉ trong một thời gian ngắn thì đã về đến nhà.
Ngày hôm sau, tập đoàn Cố Linh đã giống trống khua chiêng, thông báo ra bên ngoài rằng nhà họ Cố có thêm một cô con gái nuôi.
Về nguồn gốc và thân phận của Tạ Quế Anh thì không ai biết, ở bên ngoài một truyền mời, mười truyền trăm tin tức lan rộng với tốc độ kinh người.
Thậm chí, có người còn cho rằng đây là món nợ phong lưu của Cố Gia Bảo bên ngoài, giờ đã cho con gái nhận tổ quy tông.
Cố Gia Bảo đặc biệt tổ chức một cuộc họp báo và đưa Tạ Quế Anh theo để giới thiệu danh tính của cô ta với mọi người.
Con gái của tập đoàn Cố Linh.
Ông ta nhận nuôi hai cô gái đều học ngành y khiến người ta cảm khái sự diệu kỳ của duyên phận.
Ngay sau khi thông tin được tung ra thì nhiều người đã đến bày tỏ ý kết thông gia nhưng đều bị ông từ chối.
Con gái ông nếu muốn lấy chồng thì nhất định phải gả cho người tốt nhất, tuyệt đối không phải là mấy người vớ vẩn kia.
Tạ Quế Anh đang ở trong phường bà chủ gọt táo, ánh mắt bà ấy đờ đẫn, ngoan ngoãn như người máy không có nhiệt độ.
Cô ta ăn một miếng, bà chủ cũng cắn một miếng.
Khóe miệng Tạ Quế Anh không ngừng nở nụ cười đắc ý.
“Bà chủ… không đúng, nên đổi cách xưng hô gọi bà là mẹ chứ nhỉ?
Ha ha, bây giờ thì tôi cũng là cô chủ nhà giàu rồi, mọi người đều đã biết cái tên Tạ Quế Anh này rồi. Tôi không cần tiếp tục làm nhân vật nhỏ bé sớm chiều ở bên cạnh bà trong bệnh viện tâm thần nữa rồi. Bởi vì bà mà tôi đã sống một cuộc sống tẻ nhạt trong hai mươi lăm năm rồi!”
“Mỗi ngày, tôi đều hận không thể giết chết bà!”
Con dao gọt hoa quả bất tri bất giác dán lên mặt của bà chủ, nhưng mà bà ấy cũng không có phản ứng gì, vẫn đang nhai táo.
Mặt sau của con dao phản chiếu đôi mắt tàn nhẫn và sắc bén của Tạ Quế Anh, nó thậm chí còn lạnh lẽo hơn cả lưỡi dao.
“Nhưng mà tôi đã nghĩ thông suốt rồi, giết bà thì tôi cũng sẽ phải chôn cùng bà. Ngay cả chết mà tôi cũng không sợ, tại sao tôi phải sợ cô đơn. Tôi cứ luôn nhẫn nhịn mà chờ đợi, rốt cuộc thì cũng đã chờ được cơ hội tốt. 25 năm thanh xuân đó, tuổi thanh xuân đẹp nhất của người phụ nữ đều đã cho bà rồi, bà cũng nên bồi thường cho tôi rồi. Bà không cho được thì chồng con của bà sẽ từ từ trả lại!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...